Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1169 - Chương 1169. Lý Phàm Tính Quyết Tử

Chương 1169. Lý Phàm tính quyết tử Chương 1169. Lý Phàm tính quyết tử

“Vậy thì có nghĩa là chúng ta đang thiếu thông tin nào đó, dẫn đến kết quả thôi diễn bị sai.” Bóng hình xanh thẳm giải thích một cách nhanh chóng.

“Đằng sau liên quan đến quá nhiều nhân tố không rõ ràng, tùy tiện kéo hắn vào Thái Diễn tông là quá mạo hiểm.”

Trần Thiên Hải suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu.

“Câu hỏi cuối cùng hắn hỏi đó có ý gì?”

Trên bóng hình xanh thẳm trong chốc lát như có gợn sóng lăn tăn.

Không lâu sau, hắn mới trả lời: “Thôi diễn thất bại”.

“Nhưng…”

Những lời còn lại còn chưa nói xong, bóng hình dần dần mờ nhạt, biến mất trước mặt Trần Thiên Hải.

Nhưng dường như Trần Thiên Hải đã nghe được những lời còn chưa nói xong của bóng người xanh thẳm đó.

Hắn lộ ra vẻ hứng thú.

Trong Trường Sinh cốc.

Phương Tái Tế đang kể cho Liễu Tam và Khương Ngọc San những gì hắn mắt thấy tai nghe trong chuyến đi này.

“Không ngờ, đường đường là Thái Diễn tông mà bây giờ lại biến thành bộ dạng quỷ quái như vậy. So ra, Dược Vương tông chúng ta ngược lại lại có phần may mắn.” Phương Tái Tế liên tục cảm thán nói.

Rõ ràng, cho dù Trần Thiên Hải có khoe khoang thế nào đi nữa, hắn cũng không thể tiếp nhận cái gọi là “tin tức bất diệt”.

Liễu Tam cũng lộ ra vẻ thổn thức.

Thần thức quét về phía bên trong Trường Sinh cốc, rất nhiều đệ tử đang tu hành, một khung cảnh tràn đầy sức sống. Sắc mặt hắn biến đổi, không biết đang nghĩ gì.

Mà vào lúc này, Hứa Bạch đã tới mật thất.

Bản sao Hóa Đạo Thạch Mẫu màu trắng sáng chói đang lơ lửng trước mặt hắn.

“Mô phỏng…”

Hứa Bạch lạnh lùng khẽ nói, nhưng không dùng thần thức tiếp xúc với nó, thực hiện cái gọi là thao tác mô phỏng.

Trong Hóa Đạo Thái Diễn tông không có chỗ cho sự dối trá.

Không có mối liên hệ nào giữa bản sao và bản thể Thạch mẫu.

Hứa Bạch hoàn toàn không tin.

Lý thái sư bản tính đa nghi, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, đặc biệt là sau khi sở hữu vật quý báu như “Hoàn Chân”.

“Một khi dùng nó để mô phỏng, hoặc là lập tức Hoàn Chân. Hoặc là ở trong tình thế sinh tử, không còn lựa chọn nào khác.”

“Tóm lại, nếu muốn sử dụng nó, nhất định phải chuẩn bị tinh thần ‘Hoàn Chân’ bị lộ.”

Hứa Bạch nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, cuối cùng tạm thời cất nó đi.

“Dựa theo lời giải thích của Trần Thiên Hải, tuy trong mô phỏng đã trôi qua mấy trăm năm, nhưng trong thực tế chỉ mới qua một cái chớp mắt.”

“Có lẽ có thể dùng nó vào thời khắc quan trọng, để tìm ra một tia hy vọng sống sót.”

“Chỉ mong kiếp này ta vĩnh viễn sẽ không có ngày phải dùng đến nó.”

Tạm thời đè nén suy nghĩ của mình xuống.

Hứa Bạch trịnh trọng làm một việc.

Viết di thư.

Cái gọi là chưa chiến đấu đã nghĩ đến thất bại.

Kiếp này mối nguy chồng chất, tuy Lý Phàm đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng cũng không nắm chắc phần thắng trong tay.

Nếu như…

Chỉ là nếu như, hắn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Bạch tiên sinh sống lại.

Cuối cùng đạo hạnh tiêu tan, bị nó thay thế.

Như vậy, với tính tình của Lý Phàm, hắn sao có thể cam lòng?

“Nếu ta chết, việc trên đời có kỳ vật ‘Hoàn Chân’ sẽ bị lan truyền khắp thiên hạ.”

“Ngươi muốn thay thế ta? Cho dù ta chết, ngươi cũng đừng mong sống tốt!”

Trên mặt Hứa Bạch hiện lên vẻ u ám.

Có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra, nếu tu sĩ Huyền Hoàng giới biết trên đời có kỳ vật như Hoàn Chân.

Cho dù người nắm giữ nó tiếp theo là một tồn tại có thể sánh ngang với Trường Sinh thiên tôn, thì về sau cũng sẽ không còn có ngày bình yên nữa.

Đây là phương sách cuối cùng của Lý Phàm.

Chỉ khi ý thức của Lý Phàm bị chôn vùi hoàn toàn, mới có thể bắt đầu sử dụng.

Nếu như Lý Phàm may mắn thắng được, những thứ này sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.

“Hoàn Chân phát động quay lại, cần định neo trước. Ba điểm neo hiện giờ đều định tại lúc trước khi Bạch tiên sinh sống lại.”

“Cho dù hắn thật sự có thể cướp đi Hoàn Chân trên người ta thì hắn cũng không thể quay lại những ngày tháng hắn không tồn tại.”

“Điểm neo hoàn toàn mới hắn có thể sử dụng, đương nhiên là định ở sau khi thu hoạch được Hoàn Chân.”

“Cho nên chỉ cần ta lan truyền sự tồn tại của Hoàn Chân ra khắp thiên hạ trước khi chết, xem như báo thù thành công.”

Hứa Bạch vừa viết di thư vừa tưởng tượng hình ảnh sau khi mình chết.

Đã rất lâu rồi hắn chưa từng có cảm giác này.

Kể từ khi thức tỉnh Hoàn Chân lúc sắp chết ở kiếp đầu tiên, đã lâu rồi hắn không nghĩ rằng vào một ngày nào đó mình cũng sắp đón chờ cái chết.

Có lẽ nó chưa thật sự đến nên trong lòng hắn không sợ hãi quá nhiều.

Mà cảm xúc phức tạp, thậm chí chứa đựng cảm giác may mắn khi thoát khỏi một kiếp nạn.

Chỉ là một ẩn số về tương lai nên khiến trong lòng khó yên.

Trước đây, cho dù gặp phải cục diện nguy cấp nào, hắn cũng chưa từng bàng hoàng.

Cho dù tình hình tồi tệ thế nào cũng cứu vẫn được: “Cùng lắm thì vẫn còn Hoàn Chân!”

Ở thư phòng lúc là người phàm, hay là đỉnh núi Giải Ly đều là cảng tránh gió an toàn nhất trong lòng hắn.

Nhưng bây giờ lại là một vùng biển đầy san hô và đá ngầm, đột nhiên cắt ngang bên ngoài cảng tránh gió.

Chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ bị đâm đến thịt nát xương tan.

Vừa suy nghĩ linh tinh vừa hoàn thành di thư.

Cái gọi là di thư, thật ra cũng là dị tượng chế tạo ra sau khi mô phỏng cái chết của tu sĩ, là hình ảnh phạm vi lớn như bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment