Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1208 - Chương 1208. Bí Pháp Cảm Huyền Thiên

Chương 1208. Bí pháp cảm Huyền Thiên Chương 1208. Bí pháp cảm Huyền Thiên

Vốn cũng chẳng kỳ vọng gì vào may mắn của mình.

Không nghĩ tới, thế mà đi sau khi tùy ý dịch chuyển theo Thương Thiên Tứ, vậy mà trùng hợp gặp phải!

“Núi Thái Hư.”

Ánh mắt của Lý Phàm đảo qua xung quanh.

“Một trong mười ngọn núi Thái Hoa đã bí ẩn sụp đổ không lâu trước đó. Từ đó bị thế nhân quên lãng, biến thành chín ngọn núi Thái Hoa.”

“Nơi này thế mà lại có sự tồn tại của dư nghiệt Huyền Thiên giáo?”

Lý Phàm không khỏi cảm thấy hứng thú.

Tuy biết rõ rằng Pháp Vương của Huyền Thiên giáo đang ngủ say dưới lòng di tích Tử Tiêu tông.

Lý Phàm tạm thời không có ý định đi bắt hắn.

Tối thiểu nhất bây giờ còn chưa thể.

Pháp Vương của Huyền Thiên giáo là một trong những nhóm người có chiến lực mạnh nhất trong Cổ Huyền Thiên Giáo, thực lực tất nhiên sẽ không thua Hợp Đạo bình thường.

Huống hồ công pháp của Huyền Thiên giáo quỷ quyệt, huyền bí, Lý Phàm đã từng thử qua trong mộng cảnh của Triệu sư tỷ.

Hắn cho dù đã ngủ say mấy ngàn năm thì cũng không phải là người mà Lý Phàm có thể ứng phó.

Nếu bắt lấy không thành công, ngược lại bị đối phương ép phá Hoàn Chân...

Làm việc vẫn nên thận trọng.

Dù sao người vẫn ở nơi đó, sẽ không chạy.

Đợi sau khi trở về từ Dược Vương Đỉnh, Lý Phàm thu phục đám người Liễu Tam có chiến lực Hợp Đạo.

Nói không chừng có thể đi thử một lần.

Nghĩ đến hiện tại, Lý Phàm giấu bí pháp Tru Huyền trong lòng, lang thang bên trong núi Thái Hư.

Phạm vi cảm ứng của bí pháp này cũng không phải chính xác tuyệt đối.

Vẻn vẹn qua gần nửa ngày cũng không thể tìm ra nơi khác lạ kia.

“Tiền bối, ngươi là đang tìm thứ gì sao?” Thương Thiên Tứ có chút tò mò hỏi.

“Ừm. Bên trong núi Thái Hư này dường như đang ẩn giấu đi bí mật gì đó. Ngươi cũng giúp ta tìm thử đi.” Lý Phàm đánh giá Thương Thiên Tứ, trong lòng nhất thời có suy nghĩ.

Lập tức truyền thụ bí pháp Tru Huyền cho hắn, chỉ là chưa nói cho hắn biết công dụng cụ thể của bí pháp.

Sau khi Thương Thiên Tứ học xong cũng đi chung với Lý Phàm lang thang tìm kiếm trong núi.

Cũng may mà sau khi cảnh báo chuẩn bị chiến đấu, lòng người bàng hoàng.

Phần lớn tu sĩ vì lý do an toàn đều đã về bên trong Thái Hoa Thiên Thành.

Nếu không hai người lén lút thế này, tất nhiên sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.

Tìm kiếm đã hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là may mắn của Thương Thiên Tứ tốt hơn Lý Phàm không ít.

Hắn dường như phát hiện cái gì, vội vàng truyền âm nói: “Tiền bối, bên này!”

Mắt của Lý Phàm sáng lên, mang theo Thiên Dương nhanh chóng đi đến chỗ bên cạnh Thương Thiên Tứ.

“Mấy tiếng vang?” Lý Phàm hỏi.

“Hai tiếng.”

Bên trong Huyền Thiên giáo, cấp bậc càng cao, âm báo cảnh báo của bí pháp Tru Huyền cũng càng nhiều.

Lúc trước cảm ứng được Thiên Huyền Kính là ba tiếng vang.

Hai tiếng vang này tuy kém Thiên Huyền Kính, nhưng cũng không phải là nhân vật nhỏ gì.

“Thú vị.”

Lý Phàm quả thật cũng cảm nhận được bí pháp Tru Huyền không ngừng truyền đến tiếng vang nhắc nhở.

Đánh giá xung quanh.

Nơi này là một ngọn núi ở giữa thâm cốc, vắng vẻ vô cùng.

Dường như ngàn năm qua không có ai đến quấy rầy.

“Cứ cảm thấy nơi này hơi u ám.” Thương Thiên Tứ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lý Phàm cũng cảm nhận được dường như trong sơn cốc này có một vài khí tức khác thường.

Thiên Dương sải chân bước ra chắn trước mặt bọn họ.

Lý Phàm ở phía sau cẩn thận quan sát xung quanh.

Đáy cốc nằm bên dưới ngọn núi cao ngàn trượng, quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời, khí độc dày đặc.

Động thực vật sinh sống ở đây cũng không giống trên núi Thái Hư.

Giống như bỗng nhiên đi đến một thế giới khác.

“Khí độc này lại có thể quấy nhiễu thần thức.”

Đi vào trong sơn cốc, không những bước chân phải cẩn thận từng li từng tí, tầm mắt bị cản trở, ngay cả thần thức cũng không thể dò xét toàn bộ diện mạo của nó.

Đi lên phía trước không bao lâu, Thương Thiên Tứ bỗng nhiên dừng lại.

“Tiếng đinh đong biến mất rồi.”

Hắn bỗng quay đầu lại.

Lý Phàm trầm ngâm một lúc, dựa vào âm thanh cảnh báo của ‘Tru Huyền’ xác định được một phạm vi đại khái trong sơn cốc.

Trong phạm vi khoảng ba trượng nhìn không sót thứ gì.

Nhưng rõ ràng không hề tồn tại dư nghiệt khả nghi của Thiên Huyền giáo.

“Hửm?”

Lý Phàm nhìn hai người Thương Thiên Tứ.

Linh khí phóng nhanh ra tiêu diệt toàn bộ cỏ dại và động vật trong khu vực này.

Sau khi quét sạch tầng phù sa dày đặc, một phiến đá trơn bóng hiện ra.

“Đây là.”

Lý Phàm sờ vào phiến đá, cảm thấy hơi quen.

Ngay lập tức đã nhớ ra. Không phải trong thế giới Huyền Hoàng hiện tại, mà là trong cảnh tượng ‘Ninh Viễn lấy thọ quả’ ở Vẫn Tiên cảnh.

Hắn đã từng nhìn thấy phiến đá giống như thế này trong căn phòng nhỏ nơi Bạch tiên sinh sinh sống ở thành Ninh Viễn.

Lam quang Hóa Đạo Thạch lấp lánh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Nét mặt Lý Phàm bỗng trở nên kỳ lạ.

Không thể nói hai phiến đá này giống nhau hoàn toàn.

Chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.

“Tuyệt Tiên Thạch Bản.”

“Lẽ nào...” Trong lòng Lý Phàm nảy ra một suy đoán.

Ra lệnh cho Thiên Dương nhấc phiến đá lên, còn mình lại chạy trốn ra xa.

Sau khi Thiên Dương đi vào trong mật thất bí mật thăm dò một vòng rồi quay ra, ra hiệu bên trong không có nguy hiểm.

Lý Phàm mới bay xuống.

Không khác mấy so với cảnh tưởng hắn từng trải qua trong trí nhớ.

Trong không gian không quá lớn, một tượng đá vô diện đứng sừng sững dựa vào tường.

Bình Luận (0)
Comment