Hắn hơi do dự nhưng mà cuối cùng vẫn từ chối lời mời nhiệt tình của Lý Phàm.
“Tuy hòn đảo này nhỏ, nhưng ta ở đây quen rồi. Có lẽ đợi khi chán ghét nơi này rồi sẽ đến chỗ ngươi tận hưởng.”
Lý Phàm không hề bất ngờ trước câu trả lời của Ân thượng nhân.
Nét mặt tỏ ra tiếc nuối, cuối cùng quyến luyến từ biệt.
Trước khi đi còn đưa linh phù truyền tin của mình.
Nói rằng nhất định phải liên lạc, trao đổi tâm đắc.
Quay người rời khỏi đảo Ân Ân, sau khi bay đi một đoạn bỗng dừng lại.
Lý Phàm quay lại nhìn hòn đảo, do dự một lúc cuối cùng vẫn từ bỏ ý định thi triển ‘Sát Cơ Vô Tướng’ khóa Ân thượng nhân.
“Thực lực Ân thượng nhân hơi kỳ lạ, không thể đánh giá như Trúc Cơ bình thường. Kiếp này đã nhờ vào dựa ta để trúc cơ lấy được sự tín nhiệm ban đầu của hắn, cũng không cần vẽ rắn thêm chân.”
“Tuy Sát Cơ Vô Tướng bí ẩn nhưng cũng không thể bảo đảm hắn sẽ không bị phát hiện.”
Suy nghĩ một lúc cuối cùng Lý Phàm mới rời đi.
Bay thẳng về phía tây ra khỏi biển Tùng Vân, đến châu Thạch Lâm.
Sau khi châu Cửu Sơn rớt đài, Vạn Tiên Minh thường tổ chức phản công vô số lần.
Ý muốn đoạt lại nó.
Thế nhưng Cửu Sơn địa hình nguy hiểm, mỗi một ngọn núi dòng sông đều giống như hàng rào của thiên nhiên.
Phản công đều rơi vào kết cục thất bại.
Ngoài yếu tố địa hình châu Cửu Sơn nguy hiểm, truyền tống trận không có tác dụng, những tu sĩ dưới Nguyên Anh không thể bay qua Sơn Xuyên.
Sự phản bội hoàn toàn của Linh Nguyên giáo cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Vạn Tiên Minh tấn công nhiều lần nhưng không thành công.
Không biết Ngũ Lão hội đã cho Linh Nguyên giáo lợi ích gì.
Dưới sự thống trị của Vạn Tiên Minh, tổ chức này nhiều lần bị Ngũ Lão hội kiểm soát dường như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng trung thành và tận tâm.
Thậm chí còn bắt giữ những thuyết khách của Vạn Tiên Minh lén lút trà trộn vào ngay tại chỗ giao nộp lên trên.
Để bày tỏ sự trung thành tuyệt đối của mình.
Châu Cửu Sơn gặp khó khăn trong tấn công, Vạn Tiên Minh cũng thay đổi sách lược.
Từ tấn công chuyển sang phòng thủ.
Lần lượt điều động lực lượng hùng hậu phòng thủ ở vùng biên giới tiếp giáp châu vực.
Ngay cả trận pháp phòng hộ cũng mở ra mức độ bao phủ toàn châu.
“Thiên Nguyên Hóa Sinh trận...”
Lý Phàm khẽ nheo mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời đã ngả vàng và tinh khí thỉnh thoảng bị rút đi ở bên cạnh.
“Đại trận phòng hộ của Vạn Tiên Minh quả nhiên có vài phần lề lối. Nhưng đáng tiếc yếu hơn Thiên Huyền Tỏa Linh trận khá nhiều. Giải Ly điệp trong tay ta có thể phá giải ngay tức khắc.” Rất nhiều cảnh tượng vụt qua trong mắt.
Ngay sau đó, Lý Phàm bấm tay thi pháp, xung quanh hắn giống như xuất hiện thêm một chân không.
Chức năng rút tinh khí trời đất của Thiên Nguyên Hóa Sinh trận ở gần Lý Phàm mất đi tác dụng.
Điều quan trọng hơn chính là không một ai phát hiện ra điểm bất thường.
“Vạn Tiên Minh khởi động đại trận phòng hộ, trong tình huống bình thường không phải là thứ mà Ngũ Lão hội có thể công phá trong chốc lát.”
“Có lẽ cuộc chiến sắp vào tình thế căng thẳng, sau này sẽ dần dần dừng lại trong sự lãng quên của mọi người...”
“Không được, không được! Phải để ta giúp họ một tay!”
Lý Phàm khẽ mỉm cười, cơ thể bay đến biên giới châu Thạch Lâm giống như ma quỷ.
Không xuyên qua phòng tuyến bay đến châu Cửu Sơn.
Mà lại đến một tòa thành nhỏ biên giới tên là ‘Hạc Thạch’ gần đó, cách tường chắn sương trắng không xa.
Một nhóm tu sĩ Diễn Võ đường của Vạn Tiên Minh đang đóng quân trong thành.
Mà trấn thủ Hạc Thạch cũng hết sức căng thẳng cùng đi kiểm tra tình hình cụ thể của các biện pháp phòng ngự như trận pháp và cấm chế.
Lý Phàm lén đi vào trong thành mà không kinh động đến các nhân viên phòng ngự.
Đợi đến khi cuối cùng bọn họ cũng chia ra, lặng lẽ tìm được trấn thủ Hạc Thạch.
Trấn thủ tên là Dư Đại Nghi, tu vi vừa đạt Kim Đan.
Bụng phệ, mặt mày hiền lành trông vô cùng thành thực.
Hắn vừa nghỉ ngơi không lâu đang uống ly linh trà để xoa dịu đầu óc thì lại nhìn thấy Lý Phàm thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt liền thay đổi đang muốn cất tiếng gọi người tới.
Nhưng lại thấy đối phương đang hứng thú đánh giá mình, trong lòng khẽ động, lời nói đến bên miệng bỗng khựng lại.
“Các hạ là?” Dư Đại nghi nheo mắt hỏi.
“Có lẽ ngươi biết Vạn Giới Liên Hợp hội nhỉ?” Lý Phàm cố tình nói bằng tiếng nói kỳ quặc.
Nét mặt Dư Đại Nghi lại thay đổi trong nháy mắt, nhưng mà lại dè dặt phủ nhận.
Lý Phàm liên tục đánh giá Dư Đại Nghi, mỉm cười quái dị: “Vạn Tiên Minh thương tích đầy mình quả nhiên đang đến bờ vực diệt vong!”
Khí tức trên người Dư Đại Nghi bỗng chốc trở nên lơ lửng, nguy hiểm theo câu nói của Lý Phàm.
“Không cần phải lo lắng. Ngoài Vạn Giới Liên Hợp hội của bọn ta ra, không còn ai khác biết được thân phận gián điệp Ngũ Lão hội của ngươi.” Lý Phàm liếc nhìn đối phương, thản nhiên nói.
Mà lúc này, Dư Đại Nghi cuối cùng cũng không giả vờ nữa.
Tuy không biết rốt cuộc bản thân mình bị bại lộ như thế nào, nhưng mà Dư Đại Nghi vẫn giữ được tố chất cơ bản của một gián điệp, hắn bình tĩnh đối phó: “Các hạ tìm đến tận của, rốt cuộc...”
“Còn không phải là do Ngũ Lão hội của các ngươi khiến bọn ta quá thất vọng sao. Chiếm được châu Cửu Sơn vốn nên làm liền một mạch thừa thắng xông lên, chiếm đoạt thêm vài châu nữa. Sao mà chỉ mới nhiêu đây đã thỏa mãn, không động đậy nữa rồi?”