Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 122 - Chương 122. Vân Thủy Đồ Lục Xuất Hiện (2)

Chương 122. Vân Thủy Đồ Lục xuất hiện (2) Chương 122. Vân Thủy Đồ Lục xuất hiện (2)

Nhưng hắn đã quá già rồi. Già đến mức ngay cả một việc suy nghĩ đơn giản cũng trở thành vấn đề khó khăn.

Trên người vô số chuôi tàn kiếm mang đến đau đớn, cũng giống như một nguyền rủa ác độc thời thời khắc khắc ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.

Vì vậy, sau một lát suy tư không có kết quả, hắn chậm rãi lên tiếng: “Như vậy, ngươi đánh thức ta là vì cái gì?”

Bách Lý Trần làm như thở phào nhẹ nhõm, đè nén thần sắc kích động, vội vàng nói: “Đệ tử muốn cầu tổ sư, ban cho Vân Thủy Đồ Lục.”

“Vân Thủy Đồ Lục? Đó là cái gì? Để ta suy nghĩ một chút…”

Một lát sau.

“À. Thì ra là cái này, cũng không phải là thứ gì ghê gớm.”

Giọng điệu quái vật quy xà mang theo một tia hoài niệm: “Năm đó, Hãn Hải từng nói, thứ này chỉ có thể giao cho đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung.”

“Nếu ngươi là hậu nhân của Phất Vân…”

Nói tới đây, quái vật quy xà do dự một lát.

Sau đó vẫn chậm rãi nói: “Như vậy giao cho ngươi, dường như cũng không có gì không đúng.”

Bách Lý Trần để lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên, không ngừng dập đầu: “Cảm ơn tổ sư!”

Ngay lúc quái vật quy xà chuẩn bị đem Vân Thủy Đồ Lục giao cho Bách Lý Trần.

Một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Chậm đã!”

Bách Lý Trần cùng với quái vật quy xà nhìn sang theo phương hướng âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy Lý Phàm một đường đạp lêm chuôi kiếm, đang nhanh chóng tới gần.

Trên người không ngừng có bóng kiếm xuyên qua, nhưng đau đớn dường như không hề ảnh hưởng đến hắn.

Lý Phàm ba bước làm hai bước, rất nhanh liền xuyên qua được rừng kiếm, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Thở phào nhẹ nhõm, Lý Phàm hướng về phía quái vật quy xà chắp tay: “Đệ tử Lý Phàm, cũng là thân truyền của Vân Thủy Thiên Cung. Cũng muốn cầu tổ sư, ban cho Vân Thủy Đồ Lục!”

Vừa nói, hắn vừa vận chuyển Vân Thủy Huyễn Mộng Công.

Mắt thấy bảo vật sắp tới tay, lại không nghĩ rằng vào thời khắc mấu chốt lại phát sinh sự cố, Bách Lý Trần không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Hắn nhìn Lý Phàm, nhịn không được tức giận quát: “Đâu ra tên lừa đảo này? Đệ tử Vân Thủy Thiên Cung chẳng phải đã chết sạch...”

Nói được nửa câu, Bách Lý Trần bỗng ý thức được có lời mình nói có điểm không thích hợp, vội vàng ngừng lại.

“Thái Nhất Tổ sư minh giám, người này tuyệt đối không thể là đệ tử thân truyền!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Quái vật quy xà.

Quái vật quy xà lại không để ý lời nói của hắn, mà cẩn thận quan sát khí tức công pháp vận chuyển trên người Lý Phàm.

“Ồ… Vân Thủy Huyền Mộng Công à. Thật không ngờ tới, Tần tiểu tử cũng có người kế nghiệp.”

“Tốt, rất tốt.”

Giống như bởi vì hết sức kích động, thân thể cao lớn của Quái vật quy xà nhẹ nhàng run rẩy, mặt mũi dữ tợn cũng giãn ra một chút.

“Không sai, công pháp của ta chính là do Tần Đường sư huynh truyền lại. Cũng được xem như là đệ tử Vân Thủy Thiên Cung.” Lý Phàm gật đầu, mặt không đổi sắc nói.

Căn bản không nghĩ lời Lý Phàm thế mà lại là thật, sắc mặt Bách Lý Trần nhất thời trầm xuống.

Hắn và Tư Thông Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm, ánh mắt ngập tràn sát ý.

Cảm nhận được sát ý ngày càng nhiều trên người bọn họ, Lý Phàm mỉm cười đáp lại.

“Ừm, ngươi là đệ tử thân truyền, tên này cũng là đệ tử thân truyền, hai ngươi đều muốn ‘Vân Thủy Đồ Lục’...”

“Thật đúng là hao tổn tâm trí nhỉ...”

Quái vật quy xà có chút hoang mang, hết nhìn Lý Phàm lại nhìn Bách Lý Trần.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nghĩ ra một cách.

“Nếu đã như vậy, theo quy tắc tông môn hai người các ngươi tỉ thí với nhau đi.”

“Ai thắng thì ta đưa ‘Vân Thủy Đồ Lục’ cho người đấy.”

Quái vật quy xà dường như rất hài lòng với phương pháp của bản thân.

Hắn lắc người, hoạt động thân thể cứng ngắc của chính mình.

Một thanh kiếm gãy trên người hắn rơi xuống, lấy một quỹ tích quỷ dị bay xuống rìa rừng kiếm bên dưới.

Làm tăng phạm vi rừng kiếm.

“Đệ tử Vân Thủy Thiên Cung tôn trọng lẫn nhau, hai người ngươi tỉ thí, cần phải chú ý điểm dừng.”

Quái vật quy xà dùng âm thanh già nua nhắc nhở.

Sau đó, vô số thanh kiếm bay ra trên người hắn.

Cắm đầy trên mặt đất xung quanh Lý Phàm và Tư Không Nghị, chỉ để lại một khoảng trống ở giữa, hình thành nên một đấu trường tự nhiên.

“Ừm, các ngươi bắt đầu đi!”

Quái vật quy xà trầm giọng nói.

Lý Phàm khẽ cười một tiếng: “Sư tổ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ cho Bách Lý sư đệ một mạng.”

Bách Lý Trần cũng không đáp lời, chỉ trong nháy mắt sát ý đã dâng lên cực điểm.

Trên đỉnh đầu của hắn, hai mươi mốt thanh kiếm nước màu xanh xoay quanh đột nhiên xuất hiện.

Tạo thành một kiếm trận, một thoáng gào thét bay về phía Lý Phàm.

Lý Phàm chỉ đưa tay phải ra, nhẹ nhàng phất một cái về phía Bách Lý Trần.

Kết cục đã định.

Cho dù còn hàng ngàn thủ đoạn, giờ phút này đều không thể dùng được.

Như bị một tấm lưới vô hình trói chặt, Bách Lý Trần trong nháy mắt bị trói ở không trung, không thể động đậy.

Hai mươi mốt thanh kiếm nước kia cũng đang thi triển nửa đường bỗng dưng biến mất.

Thái Nhất đã ngủ say mấy ngàn năm, lúc này đang tràn đầy hứng thú phân tích.

Tuy tư duy như rỉ sét của hắn khiến những giải thích toàn chậm một nhịp.

Bách Lý Trần đã bị Lý Phàm bắt lại rồi, âm thanh chậm rãi của hắn mới truyền đến.

“Ừm, không tệ, là Định Hải kiếm thuật! Đã luyện được 21 thanh kiếm rồi, cách đại thành...”

“Đây, đây là thuật tự trói của Tiểu Trùng Tử à? Thật không ngờ lại truyền nó cho người ngoài...”

Theo âm thanh giải thích của quái vật quy xà, vẻ mặt Bách Lý Trần và Tư Không Nghị đều hiện rõ vẻ kinh hãi.

Bọn họ đương nhiên biết thủ đoạn có thể dễ dàng chế trụ Bách Lý Trần này là cái gì.

Rõ ràng đây thủ pháp tương tự như thủ pháp được sử dụng bởi đạo sĩ kì lạ trong Luyện Yêu tháp.

Trốn thoát từ trong tay tên đạo sĩ kì lạ đó còn chưa tính, còn học được bản lĩnh của hắn?

Làm sao có thể như thế được?

Lẽ nào người này thật sự là đệ tử Vân Thủy Thiên Cung?

Nếu không thì những điều này không thể giải thích được!

Bình Luận (0)
Comment