Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1241 - Chương 1241: Thiên Dương Hướng Tử Sinh (2)

Chương 1241: Thiên Dương hướng tử sinh (2) Chương 1241: Thiên Dương hướng tử sinh (2)Chương 1241: Thiên Dương hướng tử sinh (2)

Hai người Lâm Linh và Thiên Dương liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lâm Linh hóa thành một tầng ánh sáng màu xanh lục, bao trùm trên thân thể Thiên Dương.

Hào quang chợt bộc phát, tấn công vào bóng đen đang nhanh chóng lao tới gần.

Tia sáng xanh và đen va chạm vào nhau.

Không có tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

Chỉ có ánh sáng xanh lục nhanh chóng vụt tắt, giống như ngọn nến trước gió, giống như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Mà vòng vây màu đen giống như một tảng đá ngầm đứng trên bờ biển, chỉ hơi lắc lư.

Kiên cố không thể phá.

Vô số đá đen đang ăn mòn không gian hoạt động còn lại của hai người Lâm Linh.

Thấy bản thân đang dần bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, người căn bản không hề có kinh nghiệm chiến đấu như Lâm Linh, đầu tiên là sợ hãi và rối loạn.

Khí thế ngay thẳng giảm mạnh, thậm chí nàng nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

Nàng từ bỏ kháng cự và chờ chết tại chỗ.

"Cả đời Thiên Dương..."

Vào lúc này, Thiên Dương vẫn luôn trầm mặc không nói gì kể từ sau khi tỉnh dậy trong kiếp này, rốt cuộc cũng nói chuyện rồi.

Từng ánh sáng đỏ không ngừng nhảy múa trong mắt, hắn không chút sợ hãi nhìn Mặc Thạch đứng cách đó không xa.

"Không yếu hơn người!"

Trong tiếng rống giận dữ có chút quái dị, một cỗ năng lượng khổng lồ bộc phát từ trong cơ thể Thiên Dương.

Trong phút chốc, thân thể khôi lỗi bành trướng gấp mấy lần, ôm lấy Lâm Linh và phóng về phía Mặc Thạch!

Cho dù, đó chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa, lấy trứng chọi đá.

Ngay khoảnh khắc thân thể va chạm vào tuyến phòng thủ của Mặc Thạch, nó lập tức hòa tan vào hư không.

Nhưng Thiên Dương vẫn không chút do dự. Khởi phát quyết tâm công kích tử vongl

Dường như Lâm Linh cũng bị tín niệm Thiên Dương lây nhiễm, một sinh cơ cường đại màu xanh lục mà trước nay chưa từng có hiện lên.

Bảo vệ hạch tâm Thiên Dương, ngăn cản Mặc Thạch ăn mòn.

Mà trong thời khắc mấu chốt này, Lý Phàm cũng thúc đẩy dị hóa Huyền Thiên Phong Linh trận đến mức cực hạn.

Ba người cùng hiệp lực, tuyến phòng thủ vốn giống như bức tường tuyệt vọng của Mặc Thạch, rốt cuộc đã trở nên buông lỏng hơn.

Cuối cùng, Thiên Dương và Lâm Linh cũng lao ra khỏi vòng vây.

Vô số Mặc Thạch lần nữa dung hợp lại một thể. Sau khi ngài đảo mắt một vòng và không phát hiện được hai người Lâm Linh đang tạm thời ẩn nấp nghỉ ngơi.

Thì ngài bỗng nhiên dừng lại một lúc rồi tiếp tục ra tay.

Sau khi trải qua hai thức công kích toàn lực trước, thực lực Mặc Thạch đã bị suy yếu đáng kể.

Nhưng đòn công kích này vẫn có phần vượt quá dự đoán của ba người.

Thân thể Mặc Thạch chậm rãi tan ra.

Chất lỏng màu đen vô tận chảy ra từ thân thể ngài.

Lan tràn ra xung quanh.

Tốc độ chảy của chất lỏng ngày càng nhanh, dường như vô tận.

Không bao lâu sau, nó lấp đầy một mảng không gian rộng lớn xung quanh! Nhưng nó không hề có dấu hiệu chậm lại.

Chất lỏng màu đen như một làn sóng dâng ngập trời. Gào thét thổi quét qua, thề sẽ lấp đầy toàn bộ lòng đất ở nơi này!

"Không thể đợi được nữa, phải liều mạng với ngài!"

Lý Phàm trầm giọng nói với Thiên Dương và Lâm Linh vừa mới khôi phục được một chút sức lực.

Vẫn là Thiên Dương.

Xuất kích dẫn đầu.

Hóa thành một khối lưu hỏa, không ai nhường ai, phóng thẳng về phía đại dương màu đen ở phía trước mà không hề do dự.

Lý Phàm nhận ra, Thiên Dương thật sự đang liều mạng. Thiêu đốt thân thể khôi lỗi để làm cái giá tăng thực lực của mình lên tới cấp bậc Hợp Đạo trong thời gian ngắn.

Không thành công thì thành nhân!

Thấy thế, Lâm Linh cũng căn răng xông lên.

Trong không gian dưới lòng đất, hư ảnh của một gốc cây đại thụ chọc trời như ẩn như hiện.

Bóng cây khẽ đung đưa, kích phát ra vô số lá cây.

Tạo thành hàng ngàn vạn tia laser màu xanh lục, trong phút chốc đại dương màu mực bị phân cắt.

Vô số rễ cây vươn ra, trong đó có một phần chui vào trong dòng nước đen vô tận.

Biển đen cuồn cuộn, muốn cắn nuốt rễ cây. Nhưng tạm thời chưa thành công.

Một phần còn lại vượt qua không gian, đâm vào trong cơ thể Thiên Dương.

Trong nháy mắt, hỏa lưu màu đỏ mà Thiên Dương biến thành tràn đầy gấp mấy lần.

Màu đỏ hừng hực nhất thời có khí thế trấn áp chất lỏng màu đen.

"Hai người này mà phối hợp lại thì đúng là không tệ lắm."

Lý Phàm âm thầm gật đầu trong lòng.

Một lần nữa, hắn dùng Giải Ly điệp cuối cùng ra, tiến hành thôi diễn hoàn thiện trận pháp.

Mặc Thạch lại bị suy yếu.

Còn Thiên Dương thì càng đánh càng hăng.

Dần dần, không gian dưới lòng đất, phạm vi bị chiếm cứ bởi hỏa lưu màu đỏ lần đầu tiên vượt qua đại dương màu đen.

Lý Phàm biết thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.

Tròn bảy ngày sau.

Mặc Thạch không còn đường để trốn, cuối cùng đã bị ba người Lý Phàm dày vò đến chết.

Ngọn lửa chiếm cứ toàn bộ không gian dưới lòng đất chợt co rút lại.

Một bóng người mơ hồ được hình thành.

Tuy chiến thắng bi thảm nhưng thân thể khôi lỗi Thiên Dương cũng bị thiêu đốt gần hết trong trận chiến đấu vừa rồi.

Vốn dĩ, ngày mà ngọn lửa cháy sạch cũng chính là ngày mà Thiên Dương bỏ mạng. Nhưng có sự bổ dưỡng của "thiên địa chi phách" thì lại khác.

Một khối chất lỏng màu đen không ngừng lưu động bị Thiên Dương lấy ra.

Trong khoảnh khắc, không chỉ Lý Phàm nổi lòng tham.

Mà ngay cả ánh mắt của Lâm Linh - người có tu vi Hợp Đạo cũng xuất hiện một chút dao động.

May mắn là Lý Phàm có Tiên Tâm Chú hộ thể.
Bình Luận (0)
Comment