Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1245 - Chương 1245: Nhược Mộc Sát Tử Triệu

Chương 1245: Nhược Mộc sát tử triệu Chương 1245: Nhược Mộc sát tử triệuChương 1245: Nhược Mộc sát tử triệu

Giọng điệu của Lâm Linh có phần kinh hoàng, do dự một lúc nàng mới giải thích rõ: "Nơi này dường như không có khí tức xấu."

"Trước đó, cổ thụ Địa Mạch tiền bối có dặn dò rằng phải cố gắng tránh xa cây mẹ này..."

"Khí tức này có phần giống với cây mẹ đó."

Nghe vậy, đồng tử Lý Phàm đột nhiên co rút.

"Nhược Mộc?”

Trong thoáng chốc, cái tên này lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

Vào kiếp thứ 115, cũng ngay tại châu Thiên Linh này, hắn tình cờ gặp được hóa thân Nhược Mộc.

Hủ Mộc đạo nhân.

Hôm nay, Lâm Linh lại cảm ứng được khí tức của Nhược Mộc ở chỗ này, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tuy nhiên, điều khí Lý Phàm có phần kinh hãi chính là.

Nếu Lâm Linh có thể cảm ứng được Nhược Mộc.

Vậy thì Nhược Mộc, phải chăng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Linh?

Một cảm giác ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng.

Lúc này, Lý Phàm mệnh lệnh cho Thiên Dương cùng với Lâm Linh, nhanh chóng rời khỏi châu Thiên Linh.

Đợi sau khi đưa Lâm Linh vê an toàn thì hãy quay trở lại. Thiên Dương lập tức lĩnh mệnh.

Khi hai người rời đi, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Phàm dần dần lắng xuống.

"Cảm giác nguy cơ vừa xuất hiện không phải là ảo giác."

"Đúng là Lâm Linh đã rơi vào tâm ngắm của Nhược Mộc rồi."

"Có điều, cũng không biết vận khí Lâm Linh tốt hay vì nguyên nhân gì mà ngài không lựa chọn động thủ."

Sau khi Thiên Dương báo bình an, hai người đã an toàn trở về Linh Mộc giới.

Lúc này, Lý Phàm mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt hắn, sự nguy hiểm của Nhược Mộc thậm chí còn hơn cả Thiên Y.

Suy cho cùng, Nhược Mộc và Bạch tiên sinh. Là sự tồn tại trước mắt mà hắn gặp phải, khiến hắn thậm chí không thể thi triển ra cả Hoàn Chân.

"Kiếp trước có thể còn sống sót, đúng là may mắn."

"Nếu như xảy ra lần nữa, kết quả thật sự khó nói."

"Lão quái vật cỡ này, tốt nhất ta nên cố gắng tránh ngài." Lý Phàm vừa âm thầm nghĩ ngợi vừa chờ đợi Thiên Dương trở lại.

Không có lực lượng địa mạch của Lâm Linh trợ giúp, một mình Thiên Dương phi độn chậm hơn rất nhiều.

Ngoài ra, hắn còn đề phòng tu sĩ dọc đường phát hiện, khiến cho tốc độ phi hành càng chậm lại.

Lý Phàm kiên nhẫn chờ đợi, trong đầu chợt lóe lên tia linh cảm. "Nhược Mộc hận tu sĩ vô cùng."

"Thỉnh thoảng, ngài còn đi lừa gạt và bắt tu sĩ để sản xuất công cụ Kim Đan."

"Song, hóa thân Hủ Mộc đại nhân lại không thường xuyên hiện thế. Ít nhất phải đến kiếp 115, Tây Môn Vũ nhận được chỉ điểm của ta và đi tìm nhưng vẫn không tìm được tung tích của ngài."

"Lúc trước, Nhược Mộc hiện thân là bởi vì đại chiến nổ ra trên châu Thiên Linh khiến vô số tu sĩ bỏ mạng."

"Lần này, ngài xuất hiện, có khi nào liên quan đến cái chết của rất nhiều tu sĩ không?"

Ánh mắt Lý Phàm chớp động.

Với tu vi của Nhược Mộc, nếu thật sự muốn lừa gạt tu sĩ, căn bản không cần hóa thân ngài đích thân hành động, chỉ tốn chút miệng lưỡi để nói lời dụ dỗ là được.

Trong mắt Lý Phàm, Nhược Mộc thật sự hưởng thụ quá trình này.

Nhìn tu sĩ dần dần lạc vào trong lời nói của ngài.

Cuối cùng, hắn cam tâm tình nguyện bị treo đầu cành cây, đời đời kiếp kiếp làm công cụ nuôi dưỡng Kim Đan.

Nội tâm Nhược Mộc tràn đầy thù hận, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Có lẽ giống như nhân loại chúng ta khi gặp được chuyện vui thì sẽ uống rượu ăn mừng vậy."

Lý Phàm thầm đoán trong lòng.

"Hôm nay Nhược Mộc lại xuất hiện, điều này có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện một nhóm lớn các tu sĩ sắp tử vong."

"Ngay cả khi chuyện này chưa thật sự phát sinh, nhưng có thể ngài đã nhận ra chút ít manh mối."

Trong lúc Lý Phàm đang suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng, Thiên Dương cũng chậm rãi đến nơi.

Tốn một chút công sức, cuối cùng hắn cũng thay đổi được lối vào của đại động thiên Ngũ Hành.

Lý Phàm đợi tiếp cho đến khi dao động không gian còn sót lại tiêu tán bớt rồi mới rời đi.

Trước khi đi, hắn không quên thi triển bí thuật một lần nữa để phong tỏa dị thường ở nơi này.

Không thể không nói, Nhược Mộc không hổ là cây cối cổ lão nhất trong thiên địa, là nguồn gốc của loại quả Trường Sinh thượng cổ. Dự cảm của ngài chính xác một cách đáng kinh ngạc.

Khi Lý Phàm và Thiên Dương vẫn còn đang trên đường trở về Linh Mộc giới.

Một kiếp nạn định sẵn gây ra sự tàn sát không giới hạn lặng lẽ bộc phát.

Hơn nữa, trình độ ly kỳ của kiếp nạn này vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tu sĩ trên thiên hạ.

Châu Kỳ Lĩnh.

Sau một số cuộc điều tra, xác định ảnh hưởng của địa chấn đã hoàn toàn biến mất và sẽ không tái phát lần nữa.

Sau một hồi trấn an, tổng bộ Tiên Minh đã phái cứu viện, tiểu tổ điều tra cung coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Rời khỏi châu Kỳ Lĩnh, trở về tổng bộ Tiên Minh. Đoàn người này bao gồm Hợp Đạo dẫn đầu ở bên trong.

Không hề nhận thấy một chút biến hóa phát sinh trên thân thể mình.

Sau khi trở về tổng bộ Vạn Tiên Minh và tiến hành hồi báo tường tận.

Bọn họ liền trở về châu vực tương ứng của mình.

Cho đến bảy ngày sau...

"Khụ khụ, kỳ lạ, khụ khụ... sao ta thở không ra hơi." Trong tiểu tổ điều tra, có một gã tu sĩ Hóa Thần tên là Lý Hân Hải đang bế quan tiềm tu trong Thiên Huyền Kính.

Hắn đột nhiên cảm thấy bất an, tiến trình tu luyện cũng nhanh chóng bị gián đoán.
Bình Luận (0)
Comment