Chương 1260: Tiên tuyển giả Kỳ Chính (2)
Chương 1260: Tiên tuyển giả Kỳ Chính (2)Chương 1260: Tiên tuyển giả Kỳ Chính (2)
Lấy ngón tay làm kiếm, chợt đánh xuống.
Giải Ly điệp cuối cùng, bị cắt ra một lớp mỏng trong sự chấn động khẽ khàng.
Như thể đã bị hư hại nặng nề, Giải Ly điệp cuối cùng chốc lát trở nên ảm đạm.
Nhìn qua có vẻ uể oải.
Lý Phàm thấy vậy, có chút đau lòng.
Bèn vội vàng thu hồi nó, đưa về trong biển thần thức chăm sóc.
"Dù sao cũng không phải là Mâm đá tận cùng, chỉ là dung hợp giữa Mâm tròn bị cắt ra với Giải Ly điệp thôi."
"Tiểu tử ngươi, tốt nhất đừng để cho †a thất vọng." Lý Phàm thận trọng cấy Giải Ly điệp cuối cùng mỏng như cánh ve vào trong thức hải của Vệ Kỳ Chính.
Sau khi làm xong mọi chuyện, dưới sự dẫn dắt của Lâm Linh, hai người lặng lẽ rời khỏi mật thất này.
Chỉ chừa lại phân thân Quý Thiệu Ly, lắng lặng đứng chờ.
Không lâu sau đó, Vệ Kỳ Chính tỉnh dậy.
Thoạt đầu có chút ngỡ ngàng.
Sau đó thấy được Quý Thiệu Ly sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh, trong đầu bỗng xuất hiện vô vàn hình ảnh.
"Vất vả cho Quý huynh rồi."
"Đại ân đại đức này, Vệ mỗ nhất định không quên!"
Vệ Kỳ Chính hết sức cảm kích nói.
Quý Thiệu Ly khoát tay: "Đều là người cùng hội hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm cả."
"Cách lúc thành chủ cho gọi đã lâu rồi. Ngươi nên đi đi."
"Yên tâm, có bí thuật của hội hỗ trợ chúng ta, dù cho Trường Sinh thiên tôn xuất thủ, cũng không phát hiện được bí mật trong đầu của ngươi!"
Khẩu khí cực lớn, nhưng Vệ Kỳ Chính lại tin tưởng không hề nghi ngờ.
Hắn gật đầu thật mạnh.
"Đi thôi."
Quý Thiệu Ly vỗ vai Vệ Kỳ Chính, ánh mắt toát lên vẻ khích lệ.
Ra khỏi mật thất, mọi người nhìn thấy Vệ Kỳ Chính như hoàn toàn thay đổi thành người khác, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Không biết Quý Thiệu Ly rốt cuộc đã thi triển bí thuật gì với hắn, dáng vẻ thấp thỏm căng thẳng lúc ban đầu lại biến mất hoàn toàn.
Thay vào đó là sự tự tin ngời ngợi.
Quý Thiệu Ly và Vệ Kỳ Chính cũng không giải thích.
"Các vị, thành chủ đại nhân vẫn đang đợi, ta đi trước một bước." Vệ Kỳ Chính hành lễ nói.
"Vậy thì chúc Vệ huynh thành công trước!"
"Vệ tiểu đệ, sau này phú quý chớ đừng quên nhau!"
Lúc này thái độ của mọi người dành cho Vệ Kỳ Chính đã khác hoàn toàn, vội vàng niềm nở đáp lễ.
Vệ Kỳ Chính khẽ gật đầu, dùng truyền tống trận rời khỏi đảo Hải Hiên.
Nhìn thấy bóng dáng dần khuất của đối phương, Hà Chính Hạo mang theo một chút kiêu ngạo, thổn thức nói: "Ta đã sớm nhìn ta Vệ tiểu đệ không phải người tầm thường, nhất định sẽ có ngày phát tài. Nhưng không ngờ chuyện này lại đến nhanh như thế! Cũng không uổng công trước đây ta chiếu cố hắn nhiều như vậy."
"Quả thật người so với người thật khiến mình tức chết. Chúng ta chuẩn bị trước một năm cũng không bằng hắn lâm trận mới mài gươm! Haizzz..."
"Nếu như Vệ đạo hữu thật sự trúng cử ba mươi ba Tiên tuyển giả, sau này thăng thẳng lên Hợp Đạo. Vậy chẳng phải ta cũng có thể xưng huynh gọi đệ với Hợp Đạo sao? Đến lúc đó hắn sẽ không trở mặt không nhận người chứ?"
Mọi người đều có phản ứng khác nhau.
Nhưng đa số đều khó nén được sự ngưỡng mộ và đố ky.
Chỉ có ánh mắt Quý Thiệu Dương sáng lấp lánh.
Vạn Tiên Minh đánh trống khua chiêng tổ chức kế hoạch tuyển chọn ba mươi ba Tiên tuyển giả, đương nhiên vô cùng xem trọng.
Nhằm để chắc chắn hắn không tự cho thông minh bố trí Sát Cơ Vô Tướng lên người Vệ Kỳ Chính.
Thậm chí một 'Giải Ly điệp cuối cùng tách ra cũng chỉ là một cá thể độc lập, không hề liên hệ với mẫu thể trong thức hải của hắn.
Chỉ lặng lế ghi nhớ mọi cảm ứng xung quanh, chỉ khi bị phá hủy hoàn toàn mới chuyển toàn bộ tin tức thu thập được ra.
Thận trọng như thế đều để tránh cho Vệ Kỳ Chính bị tra ra manh mối gì đó. Không biết vì sao trong lòng Quý Thiệu Ly mơ hồ có các dự cảm.
Chuyến đi này của Vệ Kỳ Chính rất có khả năng thành công trở thành ba mươi ba Tiên tuyển giả. Nhưng cùng với đó muốn gặp mặt hẳn e rằng cũng là chuyện rất lâu sau này.
Tu sĩ ở biển Tùng Vân rất ít người biết được việc Vệ Kỳ Chính được tuyên triệu đến tổng bộ Tiên Minh.
Đi trong lặng lẽ.
Ngày thứ ba sau khi hẳn rời khỏi cũng chính là ngày thứ mười từ khi đại khảo kết thúc, công bố thành tích.
Có mấy nhà vui mừng, có vài nhà lo âu.
Mà trên đảo Hải Hiên thì lại hoan hô nói cười.
"Sáu người ghi danh, toàn bộ sáu người đều đậu! Nếu chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ dậy sóng!"
"Ha ha ha, những người trước đây không gia nhập vào Hội hỗ trợ của chúng †a chắc chắn hối hận không thôi!"
Trong không khí vui mừng, Hà Chính Hạo chau mày vô cùng lo lắng mà nói một câu: "Nếu như bị mấy người đố ky báo cáo thì phải làm thế nào đây??
Câu nói này lập tức khiến mọi người yên tĩnh trở lại.
"Có lẽ... không đâu nhỉ?"
Trong ánh mắt của mọi người đều toát lên vẻ do dự.
"Ha ha, các vị sợ gì chứ? Có câu cây ngay không sợ chết đứng!" Lúc này Quý Thiệu Ly hạ giọng nói.
"Chẳng qua là đoán đúng đề mà thôi! Cả Vạn Tiên Minh, tổ chức nghiên cứu đại khảo, chuyên môn đoán đề nhiều vô số kể, thêm chúng ta thì có là gì chứ?" Quý Thiệu Ly nói năng hùng hồn.
Đám người Hà Chính Hạo hơi ngẩn ra.
Lại nghe Quý Thiệu Ly lạnh lùng nói: "Hơn nữa có thể báo cáo chúng ta gì chứ? Lộ đề thi là đại tội chém đầu, không có chứng cứ xác thực ai dám ăn nói xằng bậy!"