Chương 1267: Hồ câu cá chí bảo (2)
Chương 1267: Hồ câu cá chí bảo (2)Chương 1267: Hồ câu cá chí bảo (2)
Chung Thần Thông không khỏi thầm mắng trong lòng.
Bất đắc dĩ chỉ đành nói cho đối phương tâm đắc mà mình đã tổng kết được.
"Trên Điếu Ngư Đài, số lần vung cần càng nhiều thì mối liên hệ với nó càng cao."
"Có lẽ từng có cách khác có thể trực tiếp tăng mối liên hệ với nó. Nhưng bây giờ chỉ có thể kiên trì nhờ vào số lần và thời gian thôi."
"Sau khi tăng liên hệ đến một mức độ nhất định có thể dùng 'ý niệm' của mình làm mồi câu, thu hút ánh sáng xung quanh." "Ánh sáng giống như có linh tính có thể cảm nhận được nội dung trong mồi câu ý niệm."
Chung Thần Thông thành thật trả lời.
Quý Thiệu Ly vừa nghiêm túc lắng nghe vừa phân biệt tính thật giả trong lời nói của hắn.
"Ngươi không cần lo ta lừa ngươi, ngươi tự đi thử sẽ biết thôi."
"Từ ngày ta phát hiện ra bí mật của hồ câu cá này, ta đã biết không thể độc chiếm nó mãi mãi được."
Chung Thần Thông thở dài một hơi.
"Đáng tiếc hồ câu cá này dường như hòa làm một với trời đất, cố định ở nơi này, căn bản không thể di chuyển hay lấy đi"
"Nếu không..." Chung Thần Thông bất đắc dĩ nói.
"Ta chỉ mong ngươi ta cho Lưu Ly một mạng, muốn giết thì giết ta là được." Hắn khẩn cầu.
Lúc này Quý Thiệu Ly cuối cùng cũng hiện thân.
"Ha ha, Chung đạo hữu cất pháp bảo vào đi."
"Ta cũng không có ý muốn độc chiếm bí mật nơi này."
Chung Thần Thông nghe vậy, nét mặt nghi ngờ.
Nhưng mà hăn vẫn lén lút nắm hồ lô tử kim trong tay, không hề bỏ ra.
Quý Thiệu Ly đĩnh đạc nói: "Nếu như †a đoán không sai, bảo vật do mỗi người thu hoạch được từ trong hồ câu cá đều độc lập với nhau, không ảnh hưởng tới nhau. Cũng có nghĩa hai người chúng ta không có quan hệ tranh giành người sống ta chết. Đây là điều thứ nhất."
"Hơn nữa, chúng ta đều có mong muốn giống nhau đó chính ta càng ít tu sĩ biết được bí mật của hồ câu cá này thì càng tốt. Chung đạo hữu cho rằng dựa vào thực lực của ngươi có thể giữ được bí mật này sao?”
"Bây giờ ta có thể phát hiện điểm bất thường ở đây. Rồi một ngày cũng sẽ có các tu sĩ khác phát hiện ra. Ngươi cản nổi sao!"
Quý Thiệu Ly nhìn chăm chăm vào Chung Thần Thông, không hề khách sáo mà nói.
Chung Thần Thông chỉ im lặng không lên tiếng.
"Nhưng mà nếu như có sự giúp đỡ của bọn ta giảm rủi ro bị các tu sĩ khác phát hiện xuống mức thấp nhất. Thậm chí mãi mãi chiếm giữ chí bảo này cũng không phải là điều không thể!" Quý Thiệu Ly mỉm cười nói.
"Bọn ta?" Nét mặt của Chung Thần Thông cuối cùng cũng thay đổi.
Do dự một lúc mới chán nản cất bình hồ lô tử kim trong tay vào, đành phải nói: "Đạo hữu xuống đây nói chuyện đi"
Lúc này, cảm giác nguy hiểm như cá nằm trên thớt quanh quẩn trong lòng Quý Thiệu Ly mới hoàn toàn biến mất.
"Hồ lô tử kim này của Chung đạo hữu cũng lấy từ hồ câu cá đó sao?" Ánh mắt Quý Thiệu Ly sáng lên, cất tiếng hỏi.
Nhưng không hề tiến lại gần.
Chung Thần Thông mỉm cười: "Đạo sĩ ta canh giữ Điếu Ngư Đài này đã nửa đời cũng câu được mấy món bảo bối này." "Hồ lô Hỗn Nguyên Tử Kim chất lượng màu tím. Không biết là tạo hóa của tu tiên giới nào, bên trong có Hỗn Nguyên Nhị Khí. Một ý niệm có thể hóa Hỗn Nguyên Nhị Khí thành phi đao ngăn địch. Nghe nói dù là tu sĩ Hóa Thần cũng bị chém ngay lập tức. Nhưng đáng tiếc..."
Chung Thần Thông khẽ lắc đầu: "Thứ này thuộc về tu tiên giới khác. Huyền Hoàng giới chúng ta, tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên đã gửi gắm vào trời đất, thiên địa bất diệt, tu sĩ bất vẫn. hồ lô Hỗn Nguyên Tử Kim này cũng không lợi hại như thế nữa."
Đây cũng là nguyên do khiến hắn không dễ dàng lựa chọn ra tay.
Với uy thế của vô số bảo vật hộ thân, khí tức của Quý Thiệu Ly đã vượt xa phạm vi tu sĩ Kim Đan.
Chung Thần Thông không đoán chính xác tu vi thật sự của hắn, không có tự tin giết chết hắn trong một đòn.
Lại nghe nói phía sau Quý Thiệu Ly có khả năng còn tồn tại tổ chức, cho nên chỉ đành từ bỏ.
"Chung đạo hữu phát hiện sự kỳ diệu của hồ câu cá này bao nhiêu năm rồi?" Lúc này Quý Thiệu Ly cuối cùng cùng từ đám mây bay xuống.
Hồi ức hiện lên trong ánh mắt Chung Thần Thông: "Ta không nhớ rõ lắm. Lúc đó ta vẫn còn là thiếu niên, thời gian thấm thoát thoi đưa..."
Quý Thiệu Ly im lặng đánh giá Lưu Ly đạo đồng luôn được Chung Thần Thông bảo vệ sau lưng.
Bề ngoài xinh xắn như búp bê bằng SỨ.
Trên người mặc đạo bào rộng rãi, nhìn thoáng qua không phân biệt được giới tính.
Lúc này Lưu Ly ló đầu ra, trong ánh mắt không sợ hãi bao nhiêu.
Chỉ tức giận hung hăng trừng Quý Thiệu Ly.
"Đứa bé này..."
Chung Thần Thông cười gượng gạo nói: "Chẳng qua là một cô nhi người phàm là ta nhận nuôi thôi."
Lúc này Lưu Ly trợn mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chung Thần Thông: "Sư phụ, không phải ngươi nói ta được câu lên từ hồ nước đó sao..."
"Hu hưu..."
Còn chưa nói xong đã bị Chung Thần Thông bụm miệng lại.
"Ha ha ha" Quý Thiệu Ly ngửa đầu bật cười sau đó đột ngột dừng lại.
Nét mặt hung ác đánh giá Chung Thần Thông: "Nếu như Chung đạo hữu cứ khăng khăng như vậy đừng trách ta không nể tình"
"Lâm Linh!"
Lưu Ly cũng biết mình gây ra họa cũng không vùng vây nữa.
Chung Thần Thông không quở trách chỉ xoa đầu tiểu đạo đồng, không ngừng an ủi Lưu Ly chực khóc.
Hai bên giằng co một lúc.