Chương 1269: Nguyên tắc của thả câu
Chương 1269: Nguyên tắc của thả câuChương 1269: Nguyên tắc của thả câu
Quý Thiệu Ly lại lấy ra một vài pháp bảo cho Chung Thần Thông phòng thân. Chuyện này khiến cho một người đã rất lâu không nhận được quan tâm như Chung Thần Thông hơi ngượng ngùng. "Mấy thứ này không cần đâu. Mấy năm nay lão đạo đã câu lên quá nhiều món lung tung rồi." "Khi thật sự gặp nguy hiểm cũng không biết dùng thế nào." Hắn lắc đầu. Nói rồi ném một chiếc nhẫn trữ vật qua. "Đạo hữu xem trong này có thứ nào ta nhìn nhầm hay không?" Quý Thiệu Ly dùng thần thứ lướt qua không gian nhẫn trữ vật chất đầy như một bãi rác này.
Một lúc sau lắc đầu nói: "Giá trị không cao."
"Nhưng mà.." Quý Thiệu Ly hơi dừng lại.
"Tuy có vài thứ chất lượng không cao nhưng có thể tăng giá trị cho những thứ khác. Dù sao phần lớn những món đồ này đều là vật phẩm đến từ tu tiên giới khác. Theo ta được biết, có một vài †u sĩ vô cùng hứng thú với những đồ vật như thế này."
Chung Thần Thông khẽ vuốt cằm nói: "Đương nhiên ta biết đạo lý này, nhưng sợ thu hút sự chú ý của người khác, cho nên dứt khoát từ bỏ hành động”
"Nhưng bây giờ ngươi không cần lo lắng về điều này nữa." Quý Thiệu Ly cất nhẫn trữ vật.
"Hội của chúng ta có người chuyên phụ trách xử lý đống đồ này. Đến lúc đó, một nửa lợi ích nộp vào trong hội, một nửa trả lại cho đạo hữu."
Chung Thần Thông không có ý kiến với phân chia này, còn cảm thán nói: "Phía sau có chỗ dựa vững chắc quả thật mạnh hơn chiến đấu một mình."
"Hồ câu cá là bảo vật chí bảo hiếm thấy. Trong Liên Hợp hội sẽ áp dụng chính sách bảo mật nghiêm khắc với nó. Thỉnh thoảng sẽ có người đến bên ngoài thả câu nhưng sẽ không thường xuyên." Quý Thiệu Ly dặn dò Chung Thần Thông những chuyện sau này.
Các loại biện pháp khiến hắn an tâm không ít.
Sau đó, Quý Thiệu Ly lại thỉnh giáo về kinh nghiệm thả câu trong tinh không. "Dùng ý niệm làm mồi câu rốt cuộc là như thế nào?"
"Ý niệm gì cũng được hay sao?"
Chung Thần Thông im lặng một lúc rồi giải thích: "Hồ câu cá không có giải thích cách sử dụng gì cả, tìm tòi mọi việc đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân ta”
"Theo kinh nghiệm mấy năm nay của ta, ý niệm làm mồi câu đại khái là nguyên tắc 'đồng tính tương dẫn' tuần hoàn."
"Trong hồ câu cá có vô số chùm sáng, đương nhiên cũng phân loại theo các thuộc tính khác nhau."
"Chùm sáng tương ứng với mồi câu ý niệm ngưng tụ sẽ dễ dàng cắn câu."
Chung Thần Thông lại lấy hồ lô Hỗn Nguyên Tử Kim ra, nói: "Chẳng hạn cái hồ lô này khi đó ta nhớ lại một chiếc pháp bảo tính sát thương hình dạng hồ lô mà ta từng gặp qua, mới may mắn câu lên được."
Quý Thiệu Ly nghe vậy hơi suy tư: "Nếu như xem những chùm sáng này có ý thức của mình vậy chẳng phải có nghĩa bọn chúng sẽ bị thu hút bởi những mồi câu ý niệm mà bọn nó cảm thấy gần gũi hoặc hứng thú sao?”
Chung Thần Thông gật đầu.
"Tuy nói như vậy nhưng thật ra vẫn phải dựa vào may mắn." Chung Thần Thông chau mày nói.
"Tinh không trong hồ câu cá này quá rộng lớn. Phạm vi ảnh hưởng của mồi câu ý niệm chỉ là một góc nhỏ trong đó mà thôi. Thả dây câu xuống có thể trùng hợp đụng trúng chùm ánh sáng bị thu hút..."
"Khó khó khó!" Chung Thần Thông nói liền ba chữ khó, thể hiện nỗi bất đắc dĩ không lòng.
"Ta nghĩ kết hợp sử dụng với hồ câu cá này có lẽ còn có một môn pháp đặc biệt. Nhưng mà đã biến mất chỉ còn để lại hồ cá tồn tại giữa trời đất này thôi." Hắn cảm khái.
Quý Thiệu Ly cũng gật đầu đồng ý.
Cuộc nói chuyện của hai người chỉ truyền âm bằng thần thức.
Lưu Ly và Lâm Linh ở bên cạnh không hề biết gì.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mối quan hệ giữa các nàng đã nhanh chóng được hâm nóng.
Không còn trừng mắt nhau, thay vào đó là chơi đùa cùng nhau.
Chung Thần Thông nhìn thấy màn này xúc động không thôi. "Ta thấy vị tiền..."
Xoắn xuýt một lúc Chung Thần Thông vẫn chưa nói ra được hai chữ tiền bối.
"Tuổi tác của cô nương tên Lâm Linh này hình như không lớn lắm?" Hắn thử thăm dò.
Quý Thiệu Ly gật đầu: "Ra đời chưa được mười mấy năm, chưa trải qua chuyện đời cho nên vẫn còn tâm tính trẻ con"
Lời nói này hoàn toàn khiến Chung Thần Thông cứng đờ.
"Mười mấy năm? Hợp Đạo?"
"Ha ha, đạo hữu không cần ngạc nhiên. Thiên kiêu trong Liên Hợp hội bọn †a quả thật nhiều vô số kể, mức độ này..."
"Không tính là gì..."
Quý Thiệu Ly mỉm cười thần bí, chỉ giải thích đơn giản.
Chung Thần Thông suy nghĩ miên man trong cơn chấn động.
Quý Thiệu Ly thì lại thử thả câu.
Bình ổn tâm trạng vào trong tinh không mênh mông rực rỡ.
"Mồi câu ý niệm..."
Hắn thử ngưng tụ suy nghĩ thành mồi câu.
Nhưng không nằm ngoài dự đoán, thất bại rồi.
Nhưng mà lần này vận may không tệ, câu được một chùm sáng xanh lam.
Không thấy được tác dụng cụ thể giống như là một trong những mảnh vỡ của pháp bảo.
Nghiên cứu một lúc không thu hoạch được gì, Quý Thiệu Ly tạm thời cất nó vào. Thời gian sau đó, hắn ở lại trong ngôi miếu nhỏ này, mỗi ngày lướt độ thành thục.
Sau khi dân dân thân quen với Chung Thần Thông, có được sự chỉ dẫn của đối phương, tiến độ tăng lên rất nhanh.
Nửa tháng sau.
Quý Thiệu Ly cuối cùng cũng ngưng tụ được mồi câu ý niệm đầu tiên.
Theo nguyên tắc có thể tát ao bắt cá lâu dài, lần đầu tiên ngưng tụ ý niệm thành mồi câu, Quý Thiệu Ly cũng không lựa chọn mục tiêu đặc biệt khác thường gì cả.