Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1271 - Chương 1271: Vét Sạch Hồ Câu Cá (2)

Chương 1271: Vét sạch hồ câu cá (2) Chương 1271: Vét sạch hồ câu cá (2)Chương 1271: Vét sạch hồ câu cá (2)

Trong đầu Quý Thiệu Ly không khỏi hiện lên một hình bóng màu trắng.

Thời gian sau đó, Quý Thiệu Ly miệt mài kiên nhẫn thử nghiệm.

Mỗi câu ý niệm mỗi lần đều không thay đổi.

Toàn bộ là Thần quang bảy màu.

Chùm sáng trong hồ câu cá giống như thật sự có linh tính.

Làn sóng Thần quang bảy màu lan ra vô số lần, chùm sáng bị thu hút tự nguyện cắn câu cũng ngày càng ít đi.

Điều này trực tiếp gây ra vấn đề, lúc đầu, Quý Thiệu Ly còn câu lên được một vài chùm sáng xanh lam.

Nhưng về sau, chùm sáng xanh lam gần như mất hết.

Thậm chí tần số xuất hiện của chùm sáng màu trắng cũng ít đi, đa số đều chẳng thu hoạch được gì!

Khiến cho người luôn theo dõi quá trình Quý Thiệu Ly thả câu như Chung Thần Thông không khỏi thầm lắc đầu.

Nhưng Quý Thiệu Ly không vì vậy mà buồn bã.

Ngược lại trong lòng dân cảm thấy vui mừng.

Bởi vì loại trừ toàn bộ đáp án sai, vậy còn lại chỉ có đáp án đúng duy nhất!

Cứ như vậy, Quý Thiệu Ly liên tiếp không có thu hoạch hai mươi ngày.

Vào một ngày, Chung Thần Thông nhìn thấy Quý Thiệu Ly chậm rãi đứng dậy bên bờ hồ, gân như không có được gì. Cuối cùng không kìm được mà an ủi: "Đạo hữu không cần đau buồn. Đạo lý câu cá, tay không đi về rất bình thường. Chỉ cần chịu được cô quạnh, rồi sẽ có một ngày may mắn bật lên câu được đại ngư trong lý tưởng."

Quý Thiệu Ly bình tính: "Chung đạo hữu nói rất đúng."

"Ta cũng cho rằng như vậy."

"Không uổng công ta ngồi đây hơn sáu mươi ngày..."

"Cũng coi như có được thu hoạch nhỏ."

Nghe thấy Quý Thiệu Ly nói đoạn đầu, Chung Thân Thông còn khẽ gật đầu.

Nhưng càng nghe càng thấy không đúng.

Nét mặt hơi hoảng hốt.

Nhưng sau đó một luồng kim quang rực rỡ giáng xuống khiến vẻ hoảng hốt trong nháy mắt biến thành nỗi chấn động không thể diễn tả.

Chùm sáng vàng kim trong tay Quý Thiệu Ly phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Giống như một mặt trời khác, khiến mọi người trong ngôi miếu nhỏ chói mắt ngay lập tức.

Nếu không phải ngôi miếu nhỏ giữa núi này đã được Lâm Linh bố trí trận pháp bảo hộ, thì e rằng với độ chói lóa của chùm sáng kim quang trong tay Quý Thiệu Ly sẽ thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác.

"Đây... đây... Chung Thân Thông há hốc mồm chỉ vào Quý Thiệu Ly, cả buổi trời vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

"Haizz, đáng tiếc không phải là chùm sáng màu vàng tím hay vàng đen, nhưng mà có thể miễn cưỡng chấp nhận." Quý Thiệu Ly nói thản nhiên, giơ tay lục lọi chùm sáng trong tay ở trước mặt mọi người.

Kim quang dần dần tan biến.

Thay vào đó là một hạt châu toát ra quầng sáng bảy màu.

Khoảnh khắc nhìn thấy hạt châu bảy màu này, trong lòng Chung Thần Thông không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp kỳ là.

Vừa tham lam, vừa buồn bã thất vọng, càng cảm thấy tiếc nuối.

Khiến lòng hắn không yên.

"Ngọc Hư lưu quang bảy màu.." Khoảnh khắc sờ đến hạt châu này, các thông tin liên quan đến nó tự nhiên xuất hiện trong đầu Quý Thiệu Ly. Đến từ một tu tiên giới tên là 'Sùng Diễn.

Trong thế giới này bầu trời không có nhật nguyệt, chỉ có bảy màu ánh sáng luân phiên chiếu rọi thế gian.

Sau đó có đại tu sĩ thu thập bày màu ánh sáng này tế luyện.

Thời gian thoi đưa, vị tu sĩ này cũng đã ngã xuống từ lâu. Pháp bảo mà hắn chế tạo cũng trôi dạt đến hồ câu cá.

Trong lòng Quý Thiệu Ly chấn động không thôi.

Không chỉ vì quy cách của Thần quang bảy màu này cực cao, vượt lên Hợp Đạo bình thường.

Mà bởi vì pháp bảo trình độ này chỉ là thứ hạng màu vàng kim trong hồ câu cá.

Vậy những chùm sáng màu vàng tím, vàng đen là những tồn tại đáng sợ như thế nào?

Còn hồ câu cá có thể chứa đựng toàn bộ chúng nó, rốt cuộc là pháp bảo cấp bậc gì?

"Chắc chắn không phải tiên khí bình thường."

"Nhưng đều vô chủ..."

"Tiên giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ, Quý Thiệu Ly không luyện hóa Thần quang bảy màu ngay lập tức.

Chỉ cất đi sau đó giao cho bản tôn.

Hoàn hồn lại, nhìn thấy Chung Thần Thông vẫn còn khiếp sợ, hắn hơi thắc mắc hỏi: "Sao thế? Chùm sáng vàng kim này rất khó câu hay sao? Chung đạo hữu chiếm giữ Điếu Ngư Đài này mấy chục năm, dựa vào năng lực của ngươi có lẽ câu lên không ít rồi nhỉ, có cần phải kinh ngạc như vậy không?”

Chung Thần Thông mở miệng, muốn nói lại thôi.

"Ha... ha..."

Trong ánh mắt Chung Thần Thông đầy vẻ mờ mịt, chỉ đành cười gượng đáp.

"Được rồi, may mắn là bảo toàn. Món đồ câu lên lần này không tệ, nếu như không biết tiết chế không chừng một thời gian dài sau này đều lãng phí thời gian"

"Chuyện ở đây phải giao cho Chung đạo hữu ngươi rồi."

"Liên Hợp hội công việc bộn bề, ta cũng không thể ở mãi nơi này." Quý Thiệu Ly có chút tiếc nuối nói.

"Phải rồi, sau này thỉnh thoảng sẽ có thiên kiêu trong hội đến thử thả câu. Trước khi đến ta sẽ thông báo với ngươi." Đưa cho đối phương một miếng linh phù truyền tinh, Quý Thiệu Ly lại quyến luyến liếc hồ câu cá.

Cuối cùng gọi Lâm Linh rời khỏi ngôi miếu nhỏ giữa núi.

Chung Thần Thông nhìn cảnh vật của ngôi miếu không thể quen thuộc hơn, có điều xuất hiện thêm một tầng trận pháp phòng hộ.

Khoảng thời gian này trải qua giống như một giấc mộng.

Khiến hắn hơi mơ màng.

Nhưng tượng đá vô diện kia đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, lập tức khiến Chung Thần Thông bừng tỉnh.

Suy nghĩ một lúc lâu, khế thở dài đành chấp nhận hiện thực này.
Bình Luận (0)
Comment