Chương 1291: Tinh không diệt thế hung
Chương 1291: Tinh không diệt thế hungChương 1291: Tinh không diệt thế hung
"Gặm nhắm năng lực của ngươi?"
Lý Phàm nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
Thiên Dương nói năng lực, đương nhiên là lực không gian bắt nguồn từ thiên địa chi phách 'Mặc Thạch.
Là pháp tắc Huyền Hoàng biến thành, một khi bị tu sĩ thông qua tân pháp hấp thu.
Tuy là Huyền Hoàng giới hiện giờ, cũng không thể có biện pháp làm tróc ra.
Mà ở tiểu thế giới quỷ dị xa xôi này, vậy mà có thể bị gặm nhắm?
"Sư huynh không cần lo lắng. Với ta mà nói, những tồn tại không biết tên này giống như một con kiến, ở trên người ta bò tới bò lui."
"Có lẽ sẽ đau, ngứa. Nhưng không uy hiếp được tính mạng của ta."
Thiên Dương truyền tới một hình ảnh, sơ lược biểu đạt ý tứ của mình.
Lý Phàm cũng không phớt lờ.
Nơi Hồn Âm giới này hiển nhiên không giống với tình hình lúc đội thám hiểm Tiên Minh ở đời 115 phát hiện thăm dò được.
Dâng lên cảnh giác, Lý Phàm và Thiên Dương thăm dò trong Hồn Âm giới này.
Tiểu thế giới này cũng không dự tính mở mang, thậm chí diện tích cũng không lớn như Linh Mộc giới.
Nhưng kỳ quái chính là Lý Phàm cũng không tìm được linh thể mà đội thám hiểm Tiên Minh miêu tả. Mặt đất rộng lớn đen tối, âm trầm, không có chút địa hình nhấp nhô.
Tất cả đều cấu thành từ thổ nhưỡng màu xám.
Không nói động thực vật ngay cả một tảng đá hoàn chỉnh cũng không có.
Thần thức quét một vòng ở Hồn Âm giới, trừ hai người ngoại lai Lý Phàm, Thiên Dương này, vậy mà không có bất kì †ồn tại khác.
Vẻ mặt Lý Phàm ngưng trọng, lấy một ít thổ nhưỡng màu xám trên mặt đất đặt trong tay, cẩn thận quan sát.
Dường như chính là bùn đất bình thường.
Nhưng nhìn trên tay mình, chỉ là sau khi tiếp xúc một lát, dấu vết giống như đốt trọi, Lý Phàm biết đây tuyệt đối không phải vật tâm thường gì. "Không có cảm nhận sâu sắc. Ăn mòn lặng yên không một tiếng động." Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.
Một luồng sinh cơ chợt xuất hiện từ trong cơ thể, ý đồ khôi phục thương thế trong tay.
Nhưng khiến cho Lý Phàm có chút ngoài ý muốn chính là những sinh cơ rót vào này vậy mà giống như trở thành chất dinh dưỡng cho mảnh đất cháy khô kia!
Hắc ban trên bàn tay nhanh chóng mở rộng, mắt thấy sắp có xu thế lan tràn đến toàn thân.
Lý Phàm quyết định thật nhanh, trực tiếp cắt bàn tay xuống.
Mà một màn xảy ra kế tiếp làm cho đồng tử Lý Phàm co rút.
Chỉ thấy bàn tay của thân xác huyết nhục kia sau khi rơi trên thổ nhưỡng màu xám. Giống như tro tàn sau khi bị ngọn lửa đốt, bạc màu, bụi hóa.
Rồi sau đó hợp thành một thể với thổ nhưỡng.
"Đây đến tột cùng..."
Lý Phàm nhìn thổ nhưỡng màu xám đầy thế giới mà sợ hãi.
Mức độ biến hoá kỳ lạ của nơi này có chút vượt qua tưởng tượng của Lý Phàm.
Đang lúc hắn cân nhắc rời đi, Thiên Dương chợt truyền âm nói.
"Sư huynh, mức độ mạnh yếu của gặm nhắm chung quanh dường như khác nhau ở từng nơi."
"Có lẽ có thể thông qua kích thước của độ mạnh yếu, phân biệt ra dị thường ở đâu."
Lý Phàm do dự một lát, gật đầu đồng ý.
Được Lý Phàm cho phép, Thiên Dương vừa cảm ứng, vừa nhanh chóng bay đi trên không Hồn Âm giới.
Rất nhanh, đã tập trung vào một địa điểm.
"Lực gặm nhắm" ở nơi đó dường như cực kỳ cường thịnh.
Lý Phàm cũng lờ mờ cảm nhận được dao động nhè nhẹ khó hiểu từ trên người Thiên Dương.
Giống như Thiên Dương đang giao chiến kịch liệt với một đối thủ lực lượng ngang nhau.
Chỉ đợi một lát, Thiên Dương đã bất đắc dĩ rời đi.
"Giống như là có hàng nghìn con kiến cắn nuốt thân thể. Sư huynh ngươi không cảm giác được sao?" Thiên Dương truyền âm hỏi.
Lý Phàm lắc đầu, chỉ là ngự sử Thần quang bảy màu, bay tới địa điểm kia.
Quả thật không cảm thấy bất kì khác thường nào.
Nhưng trong lòng Lý Phàm lại lờ mờ có dự cảm, nếu bản thân giống như trước đó sử dụng ra linh lực thuộc tính hỏa.
Chỉ sợ hậu quả tuyệt đối không chỉ là thân thể đông thành tượng điêu khắc đơn giản như vậy.
Cho nên, Lý Phàm làm phẳng lặng tất cả linh khí trong cơ thể.
Chỉ dựa vào nhục thân và lực Thần quang bảy màu hành động.
Đi vào phía trên địa điểm mục tiêu cẩn thận quan sát, Lý Phàm ý đồ muốn †ìm được manh mối hữu dụng. Hoàn Chân khiến hắn phát hiện nơi không ổn.
Phía trước đã từng điều tra, cả Hồn Âm giới đều là nơi tuyệt đối bằng phẳng.
Nhưng địa điểm này...
Dường như có chút nhô lên.
Giống như chôn vùi thứ gì đó ở dưới thổ nhưỡng màu xám.
Lần này Lý Phàm có kinh nghiệm, Thần quang bảy màu bảo vệ tay phải, đào thổ nhưỡng lên.
Không ngừng đào xuống phía dưới, đột nhiên, Lý Phàm đụng đến một vật cứng.
Sắc mặt ngưng trọng, cầm lên từ chỗ sâu trong thổ nhưỡng màu xám.
Bụi trâm tích mặt ngoài sau khi rời khỏi mặt đất không lâu, liền tự mình biến mất. Vật cứng kia vì vậy lộ ra hình dáng.
"Đây là?"
Lý Phàm có chút sửng sốt.
Đồ trong tay rõ ràng là xương sọ của một nhân loại.
Nhưng không giống với người thường là, chỗ mi tâm của đầu lâu này dường như có con mắt thứ ba. Tồn tại một hang rỗng kích thước cỡ hốc mắt.
Hơn nữa trên nắp sọ, thiên nhiên tôn tại đồ án màu đen vàng.
Lý Phàm lật đầu lâu qua xem xét, lại có chút hoảng sợ phát hiện, bên trong xương sọ giống như lên mốc.
Một đám lốm đốm màu xám nhìn thấy ghê người.
Hơn nữa, những lốm đốm màu xám còn giống như có ý thức của bản thân.
Yên lặng không biết bao nhiêu năm, sau khi nhận thấy chung quanh có người sống tồn tại, lập tức nhúc nhích quỷ dị.