Chương 1315: Tâm niệm ngưng kiếm ý (2)
Chương 1315: Tâm niệm ngưng kiếm ý (2)Chương 1315: Tâm niệm ngưng kiếm ý (2)
Sau đó đột nhiên trốn vào bên trong.
Màu sắc của cành cây trở nên sãm màu hơn, kết cấu trở nên cứng hơn.
Dần dần, các thành phần thuộc cành cây từ từ biến mất.
Đúng là càng ngày càng giống một thanh 'kiếm'.
Chỉ tiếc là, sau khi lúc đầu nhanh chóng hấp thu vô số bóng kiếm, số lượng kiếm đạo chân ý đổ vào trong đó đã giảm mạnh.
Đó là do cảm ngộ của Lý Phàm đã cạn kiệt.
Không thể chống đỡ trước sự biến đổi hoàn toàn từ một phàm vật này thành thiên chỉ kỳ.
Một lúc sau, Lý Phàm đã hoàn toàn kiệt sức.
Nhìn nhánh kiếm chẳng ra cái gì trong tay, khẽ lắc đầu.
"Miễn cưỡng coi như là nhân chỉ kỳ đi"
Khẽ dùng sức, nhánh kiếm biến thành bụi phấn.
Nhưng mà hắn cũng không tức giận, suy cho cùng thì cũng không giống như trận pháp, phải đặc biệt rút ra thời gian dài để tu hành.
Kiếm đạo này cũng chỉ là hắn tiện tay học mà thôi.
Có thể đơn giản mà tạo ra nhân chỉ kỳ chắc chắn có thể coi là quá sức.
"Coi như không thể lấy được, có lẽ có thể đi đến di tích của Thiên Kiếm tông thử”
"Cũng có thể tiện đường ghé thăm các địa điểm cũ của các tông môn khác như Dược Vương tông, Tử Tiêu tông... thử”
Lý Phàm định cho những tông môn tu tiên đã biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẳng xuất hiện lại ở Linh Mộc giới.
Tất nhiên không cần phải hoàn hảo, chỉ cần có thể hù dọa người khác là được rồi.
"Ta có di bảo của Thiên Cơ tông."
"Trong tương lai, Dược Vương Chân Đỉnh trở lại, còn có lực lượng ban đâu của Dược Vương tông."
"Trong thật có giả, trong giả có thật. Đến lúc đó ai có thể phân biệt rõ ràng được?" Trong lòng Lý Phàm cảm thấy có chút đắc ý, rời khỏi Linh Mộc giới.
Đi thẳng đến di tích của Thiên Kiếm tông.
Hiện tại, ngoài mặt thì di tích của Thiên Kiếm tông nằm ở châu Thiên Quang.
Nhưng ở kiếp trước, từ chỗ của Sóc Phong, hắn biết được rằng Kiếm Trủng của Thiên Kiếm tông, cùng với vị trí của 'Kiếm' đều không nằm ở châu Thiên Quang.
Mà là châu Thiên U cách đó một châu.
Vừa hay lại bị cắt làm đôi bởi tường chắn sương trắng.
Cho nên từ đầu đến cuối Kiếm Trủng này chưa bao giờ bị người ta phát hiện. Lặng lẽ điệu thấp suốt đường đi.
Không khiến tu sĩ của Vạn Tiên Minh dọc đường bị kinh động, Lý Phàm đã nhanh chóng đi đến di chỉ Kiếm Trủng ở châu Thiên U.
Nhìn cảnh tượng không có gì nổi bật, trông giống như bãi tha ma của người phàm ở trước mặt.
Lý Phàm không khỏi thở dài nói: "Ai có thể ngờ rằng Thiên Kiếm tông năm đó lại biến thành bộ dạng như thế này chứ!"
Trên mặt đất hoang vu khô cằn, có rất nhiều ụ đất nhỏ mọc lên giống như những khối u.
Đứng ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi mục nát thối rữa trong đó.
Có một số ụ đất đã bị người nhiều chuyện đào lên.
Bên trong ngoại trừ một ít nước đặc sệt hư thối màu đen thì không có cái gì khác.
Nghe nói bên quản lý của Vạn Tiên Minh đã từng phái chuyên gia tới đây điều tra.
Sau khi điều tra không có kết quả, thì đã tiêu diệt toàn bộ khu vực giống như mặt đất bị sưng mủ này.
Không ngờ rằng yên tĩnh chưa được nửa năm thì những ụ đất nhỏ này lại liên tục mọc lên.
Cho nên Vạn Tiên Minh lại cử người đến đây xử lý.
Cứ như vậy đến lần thứ ba, những cục mụn này cứ mãi ngoan cố mà tồn tại.
Cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ mặc nó, coi nó như tồn tại tương tự với "Quỷ dị". Tuy nhiên, Lý Phàm nguyên nhân tạo thành khu vực dị thường như vậy, căn bản thì không phải là quỷ dị gì đó.
Mà là niệm còn sót lại trên vô số ý thanh kiếm, trải qua sự vặn vẹo, mục nát hàng ngàn năm tạo thành.
"Cũng không thể trách Vạn Tiên Minh làm qua loa cho xong."
"Cho dù là Hợp Đạo bình thường đích thân đến, nếu không tinh thông một trong những đạo của 'kiếm, e rằng cũng không nhận ra được sự dị thường ở đây."
Lý Phàm nghĩ như vậy, bắt đầu vận hành Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm.
Trong tầm mắt của hắn, khung cảnh phía trước đột nhiên thay đổi.
Vô số bóng đen bay lên từ những cục mụn mủ nhô ra đó.
Giống như ma quỷ, ánh mắt phát ra ánh sáng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Xung quanh lại không ngừng truyền đến tiếng lầm bầm nhỏ không rõ ý nghĩa, giống như tiếng thét, hoặc là chửi bới đầy oán hận.
Tiếng thì thầm dường như xuyên qua màng nhĩ, đi thẳng vào suy nghĩ của Lý Phàm.
Cho dù đã đóng thính giác, thậm chí ngăn cách của thần thức thì cũng không thể nào ngăn cản được.
Lý Phàm khẽ cau mày, biết là bước trình tự cần thiết để tiến vào Kiếm Trủng của Thiên Kiếm tông, chỉ đành phải giữ vững bản thâm, kiên trì xâm nhập trong âm thanh vừa quỷ dị vừa chói tai này.
Mà những bóng đen mắt đỏ đó, thấy Lý Phàm thờ ơ thì nổi giận lao đến.
Biến thành những tia hắc tuyến, lao mạnh về phía Lý Phàm.
Khi đến gần hơn, tướng mạo của bóng đen cũng trở nên rõ ràng hơn.
Có cái giống như thi thể vừa mới chết không lâu, đang hư thối, da thịt thối rữa, có mùi hôi thối đầy giòi.
Có cái có dáng vẻ đáng sợ, trông thể đang bị thiêu đốt, cơ thể đang bị tan chảy.
Còn có cái lại là huyết nhục mơ hồ, bị cắt thành vô số mảnh nhỏ. ...
Điểm chung của bọn chúng chính là những thi thể này đều có tướng mạo giống như Lý Phàm!
Mà trong nháy mắt nhìn thấy bọn họ, trong lòng Lý Phàm cũng theo đó mà xuất hiện một vạn cách chết của chính mình!