Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1324 - Chương 1324: Huyền Thiên Tiên Bí Thuật (2)

Chương 1324: Huyền Thiên tiên bí thuật (2) Chương 1324: Huyền Thiên tiên bí thuật (2)Chương 1324: Huyền Thiên tiên bí thuật (2)

Thanh niên không bị lời nói của Lý Trần chọc giận.

Trong mắt hắn, những tu sĩ áo đen kia chẳng qua chỉ là những tài nguyên có thể sống lại bất cứ lúc nào.

Đừng nói là chết mười mấy người.

Cho dù là chết hàng trăm hàng ngàn người thì hắn cũng sẽ không có chút đau lòng.

"Tà thuật này của ngươi là gì?"

Thanh niên sẽ không bao giờ tin vào lý do vận khí của bản thân, phải chết từng ấy người mới tới người cuối cùng là vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo này.

Đây là sự sắp xếp của đối phương bởi công pháp biến hóa kỳ lạ. Quả nhiên, Lý Trần cũng không phủ nhận.

"Tà thuật?"

Lý Trần hừ lạnh: "Đây là đạo chính thống vô thượng, chính tông Tiên môn! Những người như các ngươi sao có thể hiểu thấu được!"

Thân phận thanh niên thật tôn quý biết bao.

Mấy ngàn năm qua, vẫn chưa có người nào dám phát ngôn bừa bãi như thế ở trước mặt hắn!

Đặc biệt là sự khinh thường từ sâu thẳm trong lòng và ánh mắt của đối phương, càng khiến cho thanh niên không nhịn được cơn tức giận.

"Bây giờ, chỉ có hai người chúng ta ở nơi này. Ta xem ngươi còn có thể dùng chiêu gì để đùa bốn!" Giọng điệu của thanh niên tràn đây sát ý, không có gió nhưng quần áo trên người vẫn bay.

Không gian xung quanh đã bị Cửu Thiên Thập Địa đại trận phong tỏa, tỉnh quanh chợt xuất hiện.

Sau đó nơi này giống như màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.

Vô số ánh sao chiếu rọi giống như những mũi tên sắc bén, đang muốn xuyên thủng Pháp Vương Huyền Thiên giáo!

Đối mặt với sự phản kháng dữ dội của thanh niên, Lý Trần đứng bất động tại chỗ như thể bị dọa cho ngốc luôn rồi.

Ngay khi vô số ánh sao sắp vạn tiễn xuyên tâm qua người hắn.

Thanh niên mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nhưng đã muộn rồi.

Ngay sau đó, vô số lỗ thủng thật nhỏ xuất hiện trên người thanh niên.

Máu tươi phun trào, thanh niên bị chính ánh sao của mình đâm xuyên!

Dưới hàng vạn hàng ngàn ánh sao, thân thể thanh niên hóa thành một bãi bùn lầy.

Một lúc sau, một trận ngọ nguậy.

Một thân thể hoàn hảo chui ra từ trong hư không.

"Ngươi..."

Thanh niên nhìn tu sĩ áo đen trước mặt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Đó là cảm xúc mà lâu rồi hắn chưa nếm trải lại.

"Ta?"

"Ta không phải là ngươi sao?" Tu sĩ áo đen mỉm cười quỷ dị nhìn thanh niên.

Trong mắt thanh niên là sự hoảng hốt.

Dung mạo của đối phương rõ ràng đã trở nên giống hệt hắn.

"Tà ma ngoại đạo!"

Thanh niên Truyền pháp giả nhìn nụ cười tà ác trên khuôn mặt đối phương, vừa sợ hãi vừa tức giận, không nhịn được quát lớn.

Tuy nhiên, động tác của hắn đã bán đứng suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.

Ánh sáng đen u ám lưu chuyển, bao phủ thân thể hắn.

Không gian như thể bị xé rách, thanh niên từ từ chìm vào trong hư vô, thân hình dần trở nên mờ mịt.

"Ta có thể cảm thấy lòng ngươi đang sợ hãi."

"Tại sao ngươi lại chạy trốn? Ngươi đang sợ hãi điều gì?"

Pháp Vương Huyền Thiên giáo nhìn chằm chằm vào thanh niên phía trước, hạ giọng nói.

"Đối mặt với nội tâm của mình đi..."

"Hãy để ngươi..."

"Trở lại con người thật của mình..."

Lời của Pháp Vương Huyền Thiên giáo giống như lực lượng ẩn chứa kỳ dị nào đó.

Khi hắn hạ giọng niệm chú, một tuyến phân cách trong suốt xuất hiện giữa hắn và thanh niên Truyền pháp giả.

Hai đầu tuyến phân cách giống như thế giới bên trong và bên ngoài kính, đối ứng lẫn nhau, hoàn toàn đồng nhất.

Trong nháy mắt, bóng dáng của Pháp Vương Huyền Thiên giáo và thanh niên Truyền pháp giả chồng lên nhau.

Vào lúc này, một luồng ánh sáng màu đen u ám giống hệt như thanh niên Truyền pháp giả đã thi triển xuất hiện bên người Pháp Vương Huyền Thiên giáo!

Cứ như thể hắn thật sự là hình ảnh phản chiếu của thanh niên vậy!

Thậm chí, khi thanh niên nhìn thấy cảnh này và lộ ra vẻ mặt hoảng sợ thì trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ mặt tương tự!

Tuyến phân cách giữa hai người sáng hơn vài phần.

Chỉ một lúc sau, khu vực giữa bọn họ dường như bị cắt bỏ. Khoảng cách giữa Pháp Vương Huyền Thiên giáo và thanh niên Truyền pháp giả càng thu hẹp.

"Là ngươi ép ta đấy!" Trong lòng thanh niên dâng lên sự hoảng sợ không thể diễn tả được, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ căm hận.

Sau đó, một sợi dây ánh kim mảnh chui ra từ mi tâm của hắn.

Sợi dây mảnh này như thể có được uy năng đặc biệt.

Pháp Vương Huyền Thiên giáo không thể sao chép được.

Thế giới được hình thành trong gương không có hình ảnh của sợi dây ánh kim mảnh. Vì vậy nó đã xuất hiện một chút không hài hòa.

Khẽ chấn động, thế giới trong gương tràn ngập nguy cơ.

Ngay cả bóng dáng của Pháp Vương Huyền Thiên giáo cũng trở nên có phần mơ hồ.

"Ta và ngươi vốn là một thể."

"Chẳng lẽ ngươi lại căm hận chính mình như vậy? Cần phải dùng đến bảo vật cấp này?"

"Việc gì phải như vậy?"...

Thời khắc mấu chốt, lời thì thâm của Pháp Vương Huyền Thiên giáo một lần nữa vang lên bên tai thanh niên.

Vẻ mặt thanh niên từ dữ tợn trở nên hơi mơ màng, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại.

Mà sợi dây mảnh ánh kim kia lại lần nữa rút về mi tâm của hắn.

Khoảng cách giữa hắn và Pháp Vương Huyền Thiên giáo lần nữa thu hẹp.

"Sống một thời gian dài không có hy vọng về con đường phía trước. Ta có thể cảm nhận được nội tâm ngươi băn khoăn và không cam lòng..."

"Sau khi lấy lại con người thật lần nữa, ngươi sẽ kích phát tiềm năng vô thượng tiềm tàng của bản thân. Đại đạo có hy vọng..."
Bình Luận (0)
Comment