Chương 1329: Cao tường tỏa chí ám
Chương 1329: Cao tường tỏa chí ámChương 1329: Cao tường tỏa chí ám
Ngay cả những thành viên trong Hội hỗ trợ của biển Tùng Vân đã bị bại lộ cũng không hề bị Vạn Tiên Minh truy đuổi.
Như thể mọi chuyện căn bản chưa hề phát sinh.
Lý Phàm muốn biết, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt hắn nổi lên một luồng ánh sáng bạc, một trận pháp được giấu trong không trung được kích hoạt.
Đây chính là trận pháp do Lý Phàm dùng Giải Ly điệp cuối cùng thôi diễn ra, thuộc cấp độ vượt xa thời đại này và khó bị những tu sĩ khác phát hiện.
Nó chỉ có một chức năng duy nhất chính là ghi chép lại hết thảy cảnh tượng trong phạm vi trận pháp bao trùm.
Trong khi Lý Phàm không ngừng thi pháp, trong không khí hiện lên cảnh tượng đã xảy ra hơn mười ngày trước.
Trông vô cùng sống động.
Sau khi thấy thần thông vô cùng quỷ dị của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo kia, trong lòng Lý Phàm hiện lên một tia hoảng sợ.
Đặc biệt là khi hắn gần như không cần tốn nhiều sức, đã căn nuốt thanh niên Truyền pháp giả được cho là đỉnh phong Hợp Đạo, Lý Phàm càng chấn động hơn.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén chấn động trong lòng.
"Đây chính là thực lực của Pháp Vương Huyền Thiên giáo ư?" "Quả nhiên là biến hóa vô cùng kỳ lạ, khiến người khác khó lòng phòng bị."
Lý Phàm đặt mình trong hoàn cảnh người khác và trao đổi với thanh niên Truyền pháp giả. Thế nhưng nhất thời hắn cũng không nghĩ ra phương pháp đối phó thích hợp.
Tuy hắn có sức mạnh to lớn của Ngũ Hành động thiên, cùng với Thần quang bảy màu hộ thể.
Nhưng khi đối mặt với thủ đoạn tiến công vô cùng quỷ dị này của Huyền Thiên giáo thì chúng cũng không phát huy uy thế gì đặc biệt lớn.
Lý Phàm không khỏi nhớ tới mấy môn thần công của Huyền Thiên giáo đã chứng kiến trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ.
"Thiên Địa Giao Chinh Phú";Vạn Cổ Duy Ngã Quyết";Đoạn Hồn Chiếu Thần Công";Thiên Ai Địa Đỗng Kinh".
Triệu sư tỷ dùng một môn "Vạn Cổ Duy Ngã Quyết" liền có thể trở thanh Nhất Tâm thiên tôn.
Đủ để chứng tỏ nội tình Huyền Thiên giáo cường đại đến mức nào.
"Cũng may ta thận trọng, không ỷ vào thực lực tiến bộ nhanh của mình để tới khiêu khích vị này. Nếu không sợ sẽ phải bị ép vội vã Hoàn Chân rồi." Lý Phàm thầm cảm thán.
Điều tiếp theo mà Lý Phàm nhìn thấy là vẻ mặt ngây ngẩn của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo sau khi hắn cắn nuốt thanh niên Truyền pháp giả.
Thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu nhìn trời, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm.
Sau khi nghe được đối phương bị trời xui đất khiến lâm tưởng Lý Phàm là thành viên của Huyền Thiên giáo, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
Sau đó, vị Pháp Vương này như rơi vào hồi ức.
Lý Phàm chỉ có thể loáng thoáng phân biệt được hai chữ "Huyền Thiên Vương” và "trốn" mà hắn thỉnh thoảng nói ra.
Nhưng không có cách nào biết được đối phương thật sự đang nghĩ gì trong đầu.
Lý Phàm tiếp tục chiếu phát hình ảnh.
Khi thấy đối phương giở trò, muốn ôm cây đợi thỏ để chờ hắn, Lý Phàm không khỏi cười lạnh.
Nếu hắn không đảm bảo an toàn trăm phần trăm thì sao hắn có thể hiện thân.
Lý Phàm kiên nhẫn xem xong hình ảnh được ghi lại, lúc này hắn mới xóa trận pháp đi.
Sau đó, hắn vội vã trở về Linh Mộc giới.
Khi hắn đi vào bên trong đại điện hình tròn, nơi đặt tượng thần Huyền Thiên vô diện kia.
Lý Phàm nhìn chằm chằm pho tượng đá này.
"Vốn nghĩ rằng có thể dùng thứ này làm mồi nhử để dụ dư nghiệt Huyền Thiên giáo tới đây."
"Sau đó đóng cửa đánh chó và bắt sống. Từ đó thu hoạch chút ít bí văn Huyền Thiên giáo thượng cổ."
"Bây giờ nhìn lại, là ta đã quá tự mãn rồi."
"Nếu thật sự thu hút được nhân vật cấp bậc Pháp Vương Huyền Thiên giáo, chỉ e rằng ta sẽ trở thành con chó bị bắt."
Tuy có đôi khi tâm thái sẽ mơ hồ nhưng Lý Thái sư có một ưu điểm đó chính là không chết vì sĩ diện, biết sai có thể sửa.
Nếu nội tình Huyền Thiên giáo có phần vượt quá tưởng tượng.
Vậy thì thay đổi kế hoạch, tạm thời không chọc vào bọn họ là được.
Nghĩ như vậy, Lý Phàm định khởi động Thần quang bảy màu, một lần nữa phong ấn tượng thần vô diện này lại.
Song...
Trong lúc đang định làm như vậy, Lý Phàm chợt khựng lại.
Bởi vì vị tượng thần này, trong nháy mắt như thể sống lại vậy.
Tuy vị tượng thần này không có mắt nhưng Lý Phàm lại cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng ngài đang "nhìn" mình.
Lý Phàm không khỏi trốn về sau một khoảng thật xa, đồng thời trong lòng chuẩn bị Hoàn Chân.
Sau vài hơi thở, lấy lại bình tĩnh. Không có dị trạng phát sinh, Lý Phàm một lần nữa chậm rãi tới gần.
Tượng đá vô diện vẫn giống như lúc hắn đặt ngài lúc trước.
Như thể cái chớp vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Thậm chí, Lý Phàm còn lật xem hình ảnh ghi chép Hóa Đạo Thạch trong đầu.
Pho tượng đá vẫn lặng lẽ đứng sừng sững ở bên trong như đồ vật bình thường.
Cũng không có gì đặc biệt nào.
"Chẳng lẽ ta thật sự nhìn lầm rồi ư?" Lý Phàm có phần ngờ vực. Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hắn quyết định không lưu lại mối họa này nữa.
Hắn phát từng đạo Thần quang bảy màu để phong ấn tượng thần vô diện.
Tuy nhiên, sắc mặt Lý Phàm đột nhiên biến đổi.
Bởi vì, rõ ràng tượng đá đang ở ngay trước mắt nhưng lại giống như không hề tồn tại vậy!
Thần quang bảy màu phong ấn không khí, không được gì mà quay trở lại.
Lý Phàm hơi ngẩn ngơ.
Hắn cố gắng dùng tay chạm vào tượng đá.
Cảm giác lạnh như băng, vô cùng chân thật.