Chương 1332: Vẫn Tiên mưu Pháp Vương
Chương 1332: Vẫn Tiên mưu Pháp VươngChương 1332: Vẫn Tiên mưu Pháp Vương
Thân thể Lý Trân hắn giáng xuống chính là đối tượng đoạt xá của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo sau này.
"Nếu như ta ôm cây đợi thỏ, liệu có thể nhìn thấy vị Pháp Vương này trong Vẫn Tiên cảnh hay không?”
Lý Phàm không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Bởi vì những gì trong Vẫn Tiên cảnh lúc trước chỉ là một tia thần thức.
Thế nên, cho dù hẳn bị vị Pháp Vương này đồng hóa thì không có bất kỳ nguy hiểm nào đối với bản thể.
"Có lẽ, đây đúng là một cơ hội khó có thể thực hiện trong thực tế."
"Khi ngươi đưa mắt nhìn vực sâu, đồng thời vực sâu cũng đang nhìn ngươi. Khi hắn cố chiếm lấy thân thể Lý Trần và hợp nhất với Lý Phàm, đồng thời Lý Trần cũng đang cố gắng dò xét ký ức trong đầu hắn."
Vê phần vị Pháp Vương trong Vẫn Tiên cảnh kia, phải chăng hắn có khả năng xuyên qua Vẫn Tiên cảnh cùng với ranh giới hiện thực, gây ảnh hưởng và thương tổn cho Lý Phàm trong thực tế...
Trừ phi thực lực của hắn vượt qua vị Vẫn Tiên kia, nếu không tuyệt đối không thể nào làm được việc này!
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy có thể thực hiện được.
Thế là hắn nhanh chóng hạ quyết tâm.
Thân hình lóe lên và đi đến mật thất bế ban trong Linh Mộc giới. Hắn bày đủ nghi thức một cách thuần thục.
"Lúc trước vì kiêng ky Bạch tiên sinh, ta cho rằng mình không tiến vào Vẫn Tiên cảnh nữa cho đến khi tìm được biện pháp giải quyết tai họa ngầm không muốn kích hoạt Hoàn Chân."
"Nhưng hiện tại, nguy hiểm mà Huyền Thiên giáo mang đến càng cấp bách hơn."
"Về phần nguy hiểm..."
Ánh mắt Lý Phàm không hề sợ hãi, vô cùng kiên định: "Sợ đầu sợ đuôi, khó thành việc lớn! Lý Phàm ta há lại là loại người thô bỉ này!"
"Phúc Sinh, Huyền Hoàng thiên tôn!"
Tâm trí Lý Phàm mặc niệm, ngay sau đó, hình ảnh xung quanh nhất thời vặn vẹo. Không có gì ngạc nhiên, một lần nữa hắn trở lại phó bản "Ninh Viễn lấy thọ quả".
"Sư đệ? Sư đệ?"
Giọng nói quen thuộc của Chương Thiên Mạch vang lên bên tai hắn.
Cảm giác khác thường giống như thủy triều rút đi, Lý Phàm quay đầu nhìn về phía Chương Thiên Mạch.
"Sư đệ, ngươi làm sao vậy?" Ánh mắt Chương Thiên Mạch có phần thắc mắc và quan tâm.
"Lần đầu xuống núi, trong lòng ta có chút kích động."
Lần này, Lý Phàm rất nhanh nhập vai và tiếp lời Chương sư huynh.
Trong khi trò chuyện cười đùa vui vẻ cùng hắn, bọn họ đã tới thành Ninh Viễn.
Quỹ đạo đã được thiết lập, Chương sư huynh vội vàng muốn đi tìm tình nhân cũ Xích Hà của hắn.
Và giao nhiệm vụ thu thập thọ quả cho Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười và không ngăn cản hắn.
Sau khi hai người tách ra, Lý Phàm cũng không làm gì khác thường mà trực tiếp đến 'cây Vãng Sinh Thợ trong thành để thu thập ba thọ quả.
Được Tống Hòa Tụng - quản sự của thành Ninh Viễn hướng dẫn, Lý Phàm rất nhanh đã lấy được thọ quả từ trong phong ấn.
Dựa theo "tình tiết vở kịch", không lâu sau, Sở Lương và các tu sĩ Vạn Tiên Minh mai phục trong thành sẽ ra tay với Xích Hà - người tình của Chương sư huynh, cố gắng chọc giận Chương sư huynh và sau đó vây giết bọn họ. Nhưng cuối cùng lại bị giết ngược.
Lý Phàm quay đầu lại nhìn Tống Hòa Tụng, trên môi nở nụ cười quỷ dị.
Nhịp tim của Tống quản sự đập mạnh, một dự cảm không lành bất chợt dâng lên.
"Phụt!"
Không có dấu hiệu nào, Lý Phàm chợt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Sư huynh cứu tai"
Lý Phàm hô lớn.
Khí tức trên người Lý Phàm suy yếu nhanh chóng.
Nhưng giọng nói lại hết sức vang, trong khoảnh khắc đã truyền khắp cả thành Ninh Viễn.
Tống Hòa Tụng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời đầu óc trống rỗng, cơ thể không kịp phản ứng.
Lý Phàm nhanh chóng bay về phía Chương Thiên Mạch, đồng thời không quên quay người ném hộp ngọc chứa ba thọ quả về hướng ngược lại.
Tống Hòa Tụng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn chọn đón lấy hộp ngọc kia.
Vì thế Lý Phàm có chút thời gian để thở.
"Sư đệ?!" Chương Thiên Mạch cảm nhận bên Lý Phàm đã xảy ra chuyện, hét lớn, thân thể hắn như tia chớp màu tím, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lý Phàm.
"Động thủ!" Tuy không biết vì sao Tống Hòa Tụng lại chọn hành động trước nhưng việc đã đến nước này, tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Sở Lương và bốn vị tu sĩ Vạn Tiên Minh đang mai phục trong thành bất ngờ hiện thân. Sau khi Tống Hòa Tụng đón lấy thọ quả, cũng chậm rãi bay tới.
Sắc mặt năm người không hiền lành, vây quanh Chương Thiên Mạch và Lý Phàm giống như đã lâm vào hôn mê.
Bốn người kia gắt gao ngó chừng Chương Thiên Mạch, chỉ có Tống Hòa Tụng là nhìn Lý Phàm, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ.
"Chương sư huynh! Đã lâu không gặp!" Sở Lương cười lạnh lùng.
"Sư huynh? Ta quen biết ngươi ư?” Ánh mắt lạnh lùng của Chương Thiên Mách quét qua đối phương, giọng nói toát ra ít sát ý.
Giọng điệu của Sở Lương hơi khựng lại, sau đó giận tím mặt.
Những gì xảy ra tiếp theo không khác những gì Lý Phàm đã trải qua trước đây. Nhưng lần này, Chương Thiên Mạch đã để lộ Tử đan của mình để bảo vệ "Sư đệ" bị thương nặng trước sự bao vây của bọn họ.
Đối mặt với sự vây công của năm người, Chương sư huynh dễ như trở bàn tay đã trấn giết bọn họ với thế nghiền áp của mình.
Sau đó, hắn mặc kệ những nhân vật không quan trọng này, nhanh chóng mang theo Lý Phàm vẫn đang bất tỉnh trở về Tử Tiêu tông.