Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1392 - Chương 1392: Thắng Bại Bởi Không Biết (2)

Chương 1392: Thắng bại bởi không biết (2) Chương 1392: Thắng bại bởi không biết (2)Chương 1392: Thắng bại bởi không biết (2)

Mà mức độ phát triển, dường như cũng vượt xa những châu vực khác của Ngũ Lão hội.

"Kiến trúc có thể xây lại, những người bị Vạn Tiên Minh bắt đi thì sao?"

"Chẳng lẽ cũng có thể bỗng dưng biến ra?"

Lý Tình thấy hứng thú, sau khi được bản tôn cho phép thì ẩn núp trong bóng tối tại phụ cận toà thành trì mới xây này.

Không để Lý Tình đợi lâu.

Sáu ngày sau đó, lại là một đội tu sĩ chiến giáp lưu quang xuất hiện.

Bọn họ hộ vệ một chiến thuyền to lớn, đi tới thành trì.

Theo một chùm sáng lớn bắn ra từ trên chiến thuyền, bao phủ thành thị.

Vô số thân thể dường như đang ngủ say, theo chùm sáng chậm rãi bay xuống đến các nơi trong thành.

Không bao lâu, thành trì trống rỗng ban đầu lại biến thành đông đúc lần nữa.

Sau khi chiến thuyền hoàn thành nhiệm vụ rời đi, những cư dân ngủ say kia dần dần tỉnh lại.

Mà bọn họ dường như cũng không có ý thức được những gì đã phát sinh trước đây, giống như khôi phục từ trạng thái đóng băng, sau khi tỉnh lại lập tức tiếp tục động tác trước đó.

Gần như là trong một chớp mắt, trong thành tiếng người huyên náo.

Lý Tình âm thầm đi vào thành, khống chế một cư dân cẩn thận điều tra một phen. Phát hiện bọn họ đúng là người chân thật, mà không phải tạo vật hư ảo.

"Loại thủ đoạn này..."

Sắc mặt Lý Tình nghiêm túc.

Trận chiến này, Ngũ Lão hội nhìn như bại.

Nhưng lại như không có bại.

Lý Tình có chút mong đợi với chuyện tiếp theo, hóa thành kiếm quang rời khỏi nơi đây. ...

Vạn Tiên Minh, châu Quang Dương.

Lý Phàm thánh thai đang đánh cờ với một lão giả quần áo lôi thôi.

Thánh thai vô cùng ung dung, trái lại mỗi bước đi của lão giả đều phải suy nghĩ rất lâu.

Có điều mặc cho lão giả giấy giụa như thế nào, cuối cùng cũng vẫn phải thua bàn cờ này. "Không được!"

"Tiểu tử ngươi không thích hợp!"

Lão giả lạnh lùng hừ, trực tiếp lật tung bàn cờ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, những quân cờ đen trắng vốn rơi vãi khắp nơi dường như bị bàn cờ hấp dẫn.

Lại lần nữa trở lại trên bàn cờ.

Bàn cờ tự bày ngay ngắn, lại hạ xuống trước mặt lão giả.

"Mụ nội nó..."

Lão giả không nhịn được thầm măng một câu.

Thánh thai cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với việc này.

Đây đã là ván cờ thứ chín trăm chín mươi chín của hai người.

"Tiền bối nói gì vậy, ta lạ ở chỗ nào?"

"Đưa mắt nhìn toàn bộ Huyền Hoàng giới, ngoại trừ ta thì hẳn là không có người bằng lòng đánh một ngàn bàn cờ với ngươi nhỉ?"

Thánh thai mỉm cười, vừa đặt quân cờ xuống vừa hỏi ngược lại.

Vị trí đầu tiên này lại trực tiếp đặt tại 'Thiên Nguyên.

Lão giả lôi thôi thay đổi sắc mặt, liếc nhìn thánh thai, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Rõ ràng tiểu tử ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh, khả năng diễn tính lại mạnh đến đáng sợ. Hơn nữa cũng không hề che giấu, ngồi thẳng bên cạnh ta"

"Hoàn toàn là có chuẩn bị trước khi đến!"

"Ban đầu ta còn khá vui vẻ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể đánh cho đã ghiền. Đánh được một nửa ta mới hiểu được là ta đã rơi vào trong ván cờ của ngươi rồi!"

Lão giả khế thở dài nói.

Thánh thai lại cười không đáp.

Lão giả lôi thôi có tên 'Thiên Tâm đạo nhân, là một vị Hợp Đạo có uy tín bởi vì bị thương mà giảm tu vi.

Không biết đã từng lập được công huân gì cho Tiên Minh, trên người lại mang theo một miếng 'ngọc bài cận pháp.

Đương nhiên, trong thời gian này, trên đời vẫn chưa có người biết được việc này.

Trong mắt mọi người, vị Thiên Tâm đạo nhân này cũng chỉ là tu sĩ bình thường hơi điên khùng mà thôi. Chỉ có hơn mười năm sau, một người phàm tên là Tiêu Thanh Khách vô tình gặp Thiên Tâm đạo nhân.

Sau khi hoàn thành cuộc sống ăn mày chung một ngàn ngày với Thiên Tâm đạo nhân thì nhận được ngọc bài cận pháp.

Dùng thân thể người phàm gặp mặt Diễn Pháp Giác.

Đạt được công pháp Hợp Đạo, từ đó bước lên tiên đồ yên ổn.

Việc này cũng thường xuyên được thế hệ sau nói chuyện say sưa.

Thánh thai tìm được Thiên Tâm đạo nhân, tất nhiên cũng vì ngọc bài cận pháp Hợp Đạo của hắn.

Nhưng mà ăn mày một ngàn ngày quá lâu, vì vậy hắn cố ý dùng lời nói kích thích đối phương đánh cờ với mình. Thiên Tâm đạo nhân, tên của hắn liên kết chặt chẽ với công pháp của hắn.

Mọi thứ cần phải thiên thành, còn cần có người làm bạn.

Hắn đang đánh cờ với thánh thai, thực ra cũng đang tu luyện.

Hạn chế duy nhất là hắn không thể nào chủ động nói đến toàn bộ câu chuyện trong đó với người khác, mà sau khi hắn hoàn thành một cấp tu luyện 'Thiên Tâm, vẻ ngoài và hơi thở sẽ trở nên giống như một người khác.

Cho nên tất cả chỉ có thể xem duyên phận.

Nhưng Lý Phàm thánh thai lại có thể biết trước việc này.

Khi một quân cờ cuối cùng đặt xuống, Lý Phàm thánh thai sai một nước cờ, cuối cùng thua Thiên Tâm đạo nhân. "Tiểu tử thúi, cuối cùng vẫn biết để cho ta một ván."

Thiên Tâm đạo nhân tức giận mắng một câu, tuy thắng, nhưng làm thế nào cũng không vui nổi.

Lại lật tung bàn cờ, lân này những quân cờ đen trắng kia lại tự mình biến mất trong không khí.

Mà trên người lão giả lại truyền đến một hơi thở phun trào.

"Chúc mừng tiền bối, cách Hợp Đạo lần nữa không xa!" Lý Phàm thánh thai cười nói.

"Ngươi muốn thứ gì?" Thiên Tâm đạo nhân cũng không nói nhảm, mở miệng hỏi thẳng.

"Ngọc bài cận pháp."

"Cút đi!" Thiên Tâm đạo nhân trực tiếp ném ngọc bài qua. Không đợi Lý Phàm trả lời, bóng dáng của hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment