Chương 1396: Tiện tay giải âu lo
Chương 1396: Tiện tay giải âu loChương 1396: Tiện tay giải âu lo
Thân thể tiểu loli Diễn Pháp run lên, khí thế lập tức yếu bớt.
Nhưng sau đó nàng lạnh lùng hừ, mạnh miệng nói: "Ai cần ngươi lo! Ngươi thật phiền! Nếu không phải ngươi, bọn họ hoàn toàn không thể nhìn ra được!"
Vừa nói, nàng vừa lặng lẽ khẽ sờ lên cây gậy gỗ khổng lồ trên vai.
Quan sát Lý Phàm, ánh mắt lóe lên ánh sáng xấu xa.
Lý Phàm lại quay đầu nhìn về phía bốn vị Hợp Đạo, chắp tay.
Tất cả đều không nói gì.
"Tiểu tổ tông của ta, sao người lại chơi giận dỗi như vậy..."
Lúc này, lão giả tóc bạc cười khổ đi đến trước mặt tiểu loli Diễn Pháp, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Người có biết mấy ngày nay Hộ Pháp đường gần như tê liệt không. Bao nhiêu chuyện khẩn cấp đều bị buộc phải trì hoãn bất đắc dĩ..."
"Đâu có chuyện gì liên quan đến ta!" Cây gậy gỗ trên vai biến mất, tiểu loli bịt tai lại, dáng vẻ ta không nghe, ta không nghe.
"Ta đã làm việc liên tục hai ngàn ba trăm hai mươi bảy ngày! Đã rất vất vải Vốn dĩ trước đó đã đồng ý kỳ nghỉ của ta, lại đột nhiên không có!" Nàng tức giận nói.
"Ta mặc kệ! Ta muốn nghỉ ngơi!"
Không ngờ lại bởi vì nguyên nhân này mà dẫn đến Diễn Pháp Giác cưỡng ép giả vờ ngủ.
Bốn vị Hợp Đạo của Hộ Pháp đường đều bất đắc dĩ cười khổ. "Cũng không phải là do có nguyên nhân sao..."
Bốn người ngươi một lời ta một câu, không ngừng mở miệng an ủi, khuyên nhủ.
Hơi tốn chút công sức, lúc này mới khuyên tiểu loli Diễn Pháp thay đổi thái độ.
Đồng ý lại nghỉ ngơi một ngày rồi quay lại làm việc.
Nói xong, tiểu loli tức giận biến mất không thấy.
Mấy người cũng bị cưỡng ép đuổi ra khỏi thức hải của loli.
Mọi người lại trở về thân thể của mình, nhìn về phía quang cầu phía xa, tốc độ biến đổi của ký tự trở nên bình thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Vị tiểu huynh đệ này, không biết làm thế nào mà nhìn ra được Diễn Pháp Giác đang giả vờ ngủ vậy?"
Lúc này, lão giả tóc bạc nhìn về phía Lý Phàm, tò mò hỏi.
Thái độ tốt hơn nhiều, không lạnh lùng giống như trước đó.
"Là tuyệt kỹ bí truyền, không tiện tiết lộ.' Lý Phàm cũng không vừa mừng vừa lo sợ khi được tu sĩ Hợp Đạo đối xử như cùng thế hệ, chỉ từ chối trả lời vấn đề này.
Trên mặt lão giả tóc trắng không khỏi hiện lên vẻ lúng túng.
Nhưng mà rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, cũng không tức giận.
Theo hắn thấy, vị tu sĩ trẻ tuổi này lại có thể liếc mắt là đã nhìn ra "bệnh" của Diễn Pháp Giác.
Chỉ sợ trình độ 'y' không tâm thường.
Cho dù bản tôn của hắn không phải tu sĩ Hợp Đạo, cũng không kém bao nhiêu.
"Ha ha, không sao. Chỉ cần Diễn Pháp Giác tỉnh lại là được." Ba vị Hợp Đạo còn lại cười ha ha xoa dịu.
"Nói mới nhớ, ta giúp các ngươi giải quyết một chuyện khó khăn như vậy, hẳn là sẽ có chút thù lao nhỉ?" Lúc này, Lý Phàm đột nhiên hỏi.
Bốn người hơi giật mình.
Vẫn là lão giả tóc bạc phản ứng nhanh nhất: "Có! Tất nhiên có!"
"Thù lao dễ bàn. Chỉ là chuyện Diễn Pháp Giác xảy ra trục trặc, vẫn mong tiểu huynh đệ giúp đỡ giữ bí mật."
"Không biết tiểu huynh đệ muốn gì?"
Lý Phàm cân nhắc một lát, trả lời lại: "Tạm thời còn chưa nghĩ ra. Nếu về sau ta có nhu cầu thì ta lại đến tìm các ngươi được không?”
Ánh mắt lão giả tóc bạc nhìn chằm chằm Lý Phàm một lát, sau đó cũng không từ chối, mà giao một ngọc bội cho Lý Phàm, biểu thị thân phận.
Nếu tất cả đã trở lại quỹ đạo, vậy thì kế tiếp Lý Phàm lại trở về không gian chờ đợi.
Dựa theo trình tự xếp hàng trước đó, chờ đợi thôi diễn công pháp đến.
Sau khi Diễn Pháp loli khôi phục công việc bình thường, thời gian chờ đợi không cần phải kéo dài đến mười năm.
Chỉ bốn ngày sau, thánh bào Lý Phàm đã trở lại không gian nơi Diễn Pháp Giác ở.
Tiểu loli đang làm việc trên bàn thì bất chợt ngẩng đầu lên, như thể cảm nhận được gì đó khi Lý Phàm đến.
Sau khi thấy người tới đúng là Lý Phàm, cặp mắt nàng quay tít một vòng, trong lòng nhất thời nổi lên chút tâm tư.
Loli ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật.
Khi Lý Phàm tiến tới gần, nàng đập hai tay lên mặt bàn, nũng nịu nói: "Thôi diễn ra công pháp gì, có yêu cầu gì với công pháp, bắt đầu từ con số không hay là tìm phương pháp dựa trên bản gốc."
"Tự viết ra đây đi."
Sau đó một tờ giấy trắng bay về phía Lý Phàm.
Dường như nàng đã quên mất trước đây Lý Phàm từng chữa bệnh cho nàng mà chỉ tập trung thôi diễn công pháp.
Lý Phàm bắt được tờ giấy, từng dòng chữ trong đầu nhanh chóng hiện ra. "Lấy công pháp "Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục" làm bản gốc, thôi diễn ra công pháp tương tự."
"Yêu cầu cụ thể: sau khi tu hành công pháp, khí tức biểu lộ chuyển vận và đặc điểm đều tương tự với "Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục" nhưng nội hạch lại khác, cân một môn công pháp hoàn toàn mới..."
Những dòng chữ nhỏ chỉ chít rất nhanh đã xuất hiện dày đặc trên tờ giấy.
Nhưng tờ giấy không trở nên to ra mà dòng chữ tự thu nhỏ lại, một khu vực trống lại xuất hiện trên tờ giấy.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, dòng chữ rút nhỏ hơn mười lần nhưng vẫn không điền hết một tờ giấy.
Tuy do công pháp "Tam nguy Quỷ Thần Minh U Lục" phức tạp nhưng cảnh tượng bất thường này vẫn khơi dậy sự cảnh giác của Hợp Đạo canh gác không gian.
Lý Phàm nhạy bén cảm nhận được một đạo thần thức quét qua người mình.