Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1418 - Chương 1418: Phàm Giải Ưu Hãn Hải (2)

Chương 1418: Phàm giải ưu Hãn Hải (2) Chương 1418: Phàm giải ưu Hãn Hải (2)Chương 1418: Phàm giải ưu Hãn Hải (2)

Chữa lành lại không hoàn toàn chữa dứt.

Nhưng ít nhất: "triệu chứng" cần trị liệu Lý Phàm nhằm vào lúc đầu quả thực đã giải quyết.

Đây chính là nội dung xuyên suốt từ đầu đến cuối của Thiên Y chi đạo.

Có thể có chút xung đột với tam quan người thường.

Nhưng Lý Phàm sử dụng lại không có mảy may tâm lý chướng ngại nào.

"Thiên Y..."

Ánh mắt Lý Phàm hơi loé, chậm rãi thu liễm suy nghĩ.

Sau khi xác định chính mình trị liệu hữu hiệu, trong thời gian ngắn Hãn Hải sẽ không trùng kích phong ấn nữa.

Lý Phàm mới bắt đầu công việc sửa chữa phục hồi cấm chế.

Cấm chế 'ẨẨn Thế Tàng Không' phức tạp vô cùng.

Đối với đạo cấm chế, Lý Phàm ở trong luân hồi lúc trước cũng chỉ đọc lướt sơ qua mà thôi.

Chẳng qua một pháp thông, vạn pháp thông. Trận pháp, cấm chế, có rất nhiều chỗ giống nhau.

Những gì Thiên Y truyền thụ cũng tường tận vô cùng.

Toàn bộ quá trình ngược lại không có chỗ sơ suất nào.

Nửa tháng trôi qua, phong ấn buông lỏng rốt cuộc được gia cố lại một lần nữa.

Vân Thủy Thiên Cung lần nữa rơi vào trong tĩnh mịch tuyệt đối.

"Đối với bọn họ, có lẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái ngủ say mới là kết cục tốt nhất."

Trong lòng Lý Phàm cảm thán như thế, nhẹ nhàng đặt một bầu rượu bên chân tượng đá Tân Đường.

Sau đó thân hình phi độn, lặng lẽ rời khỏi nơi đây.

Bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung, dị tượng đã từng hiển lộ trên trời lúc trước đã biến mất.

Khôi phục bình tĩnh thường ngày.

Lý Phàm trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra phương pháp liên hệ Thiên Y.

Thế là chỉ chắp tay hành lễ về phía bầu trời, tỏ vẻ mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó Lý Phàm cố ý làm chậm lại tốc độ, chầm chậm trở về lối vào Linh Mộc giới.

Giống như trong dự đoán của hắn, trên nửa đường, trong đầu của hắn lại lần nữa vang lên âm thanh của Thiên Y.

"Làm không tệ."

Hiển nhiên Thiên Y đã cảm ứng được phong ấn của Vân Thủy Thiên Cung đã đượ gia cố lần nữa.

"Có ngươi giúp đỡ, ngược lại quả thực đã giảm bớt một vài phiền phức của ta”

"Nếu ta đi..."

Thiên Y khế cười, sau đó lời nói ngừng lại.

"Trong quá trình gia cố phong ấn, ta còn gặp một số việc." Không chờ Thiên Y lên tiếng lại, Lý Phàm bèn chủ động báo cáo đầu đuôi chuyện xảy trong Vân Thủy Thiên Cung.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Lý Phàm không nhịn được hỏi: "Tôn giả, năm đó rốt cuộc..."

Dường như một tiếng "tôn giả" của Lý Phàm đã khơi lên ký ức sâu trong đầu Thiên Y.

Giọng điệu của hắn vậy mà hơi dao động vô cùng hiếm thấy: "Ngươi có thể phát hiện chân tướng bị ẩn giấu trong ý thức Hãn Hải quả thật có phần vượt ngoài dự liệu của ta. Khó trách lấy tư chất của ngươi, Thiên Tuyệt đều sẽ coi ngươi thành truyền nhân..."

Biểu cảm của Lý Phàm thoáng cứng đờ.

"Chuyện năm đó..."

"Để ta tới gánh vác là đủ rồi. Biết quá nhiều cũng không có chỗ tốt cho ngươi."

"Hiện tại ngươi vẫn còn quá yếu. Đợi đến khi ngươi đã Hợp Đạo đỉnh phong gì đó thì có lẽ có tư cách biết."

Thiên Y hiếm thấy giải thích thêm mấy câu.

Lý Phàm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ gật đầu.

"Phải rồi, ngươi nghiên cứu 'Bổ Thiên Lục' thế nào rồi? Có chỗ nào khó hiểu không?"

Một lúc sau, Thiên Y lại hỏi. Xem ra lại là muốn đích thân giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho Lý Phàm.

Lý Phàm lại làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này, lập tức lấy ra chỗ có nghỉ ngờ trong quá trình tự học thỉnh giáo.

Thiên Y cũng đều hết sức kiên nhẫn, giải đáp từng câu.

Không hổ là Thiên Y, kiến giải đối với "Y" đạo đã đạt tới cấp độ siêu phàm nhập thánh.

Mấy lời thường thường ít ỏi khiến cho Lý Phàm bừng tỉnh đại ngộ.

Đồng thời Thiên Y trong đôi câu vài lời lại mở rộng ra luận điểm mới không có ghi chép trong 'Bổ Thiên Lục'.

Lý Phàm như đói như khát hấp thu dạy bảo của Thiên Y.

Thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi.

Không lâu sau, Thiên Y dường như gặp phải chuyện gì, gián đoạn dạy học.

"Lúc trước ngươi hẳn là ẩn thân trong tiểu thế giới, cho nên ta mới tốn chút công sức cũng vẫn không tìm được ngươi."

Trong lòng Lý Phàm run lên, đang muốn trả lời.

Lại nghe thấy Thiên Y tiếp tục nói: "Ừm, lựa chọn tốt đấy. Trước khi chưa tu hành có thành tựu, ngươi vẫn nên tận lực ở yên trong tiểu thế giới mới an toàn hơn."

"Tiếp tục tu hành đi. Nhớ kỹ, công pháp là thứ yếu. Điều quan trọng chân chính là vận chuyển đối với Thiên Đạo, suy nghĩ bản chất thế giới."

"Công pháp mạnh hơn cuối cùng cũng là của người khác. Chỉ có công pháp chân chính thích hợp với bản thân mới là công pháp hoàn mỹ nhất."

Lý Phàm nghe được lời này như bị một tia sét bổ trúng đầu, tâm thần chấn động kịch liệt.

"Pháp chân chính thích hợp với bản thân?"

Hai mắt hắn mê mang, rơi vào trong suy tư vô tận.

"Quân tử giấu tài tại thân, chờ thời. Huyền Hoàng giới hiện giờ vẫn chưa phải sân khấu chân chính của ngươi. Chờ thêm đi, rất nhanh thôi.." Giọng điệu Thiên Y thâm trầm, có ý riêng.

Sau đó, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống.

Nhanh chóng phi độn, chớp mắt đã tới trước mặt Lý Phàm.

Lý Phàm mới lấy lại tinh thần từ trong suy tư, định thần nhìn lại, chỉ thấy trôi nổi trước mắt mình là một cây kim châm.

"Ha ha, năm đó có danh tiếng tốt đẹp châm hạ không người rơi luân hồi' lưu truyền thế gian."

"Nếu như ta có thể để mấy cây, có lẽ còn có thể bảo tồn một vài hỏa chủng."
Bình Luận (0)
Comment