Chương 1455: Nội quỷ Huyền Hoàng giới (2)
Chương 1455: Nội quỷ Huyền Hoàng giới (2)Chương 1455: Nội quỷ Huyền Hoàng giới (2)
Lâm Linh có cảm giác, chỉ cần Lý Phàm dùng sức thêm một chút, có lẽ trong nháy mắt nàng sẽ thân tử đạo tiêu!
Hơn nữa, không hề thông qua Linh Mộc chỉ tâm để thực hiện việc khống chế bản thân. Mà là nghiền ép bằng sức lực thật sự!
Trong lòng Lâm Linh vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được vì sao tu sĩ Kim Đan năm đó đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
"Lễ nào chủ nhân vẫn luôn giả vờ?”
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Lâm Linh cảm thấy ớn lạnh.
Dưới áp bức của nguy cơ sinh tử, trong lòng không còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa.
Không biết qua bao lâu, Lý Phàm cuối cùng cũng buông tay phải ra, lại ngồi xếp bằng ở khoảng không trước mặt.
Lâm Linh xụi lơ trên mặt đất.
Sau đó chật vật đứng dậy, dập đầu thỉnh tội với Lý Phàm.
Tường tận lại quá trình mình lòng sinh phản ý ra sao.
"Cổ thụ Địa Mạch.." Đáy mắt Lý Phàm lóe lên một tia lạnh lùng, trong lòng thâm ghi nhớ nó.
"Có vẻ như ngươi còn điều gì đó chưa nói xong?"
Cơ thể Lâm Linh lại run rẩy kịch liệt theo lời nói của Lý Phàm.
"Vâng, thưa chủ nhân. Nhưng đây chỉ là suy đoán của ta, không chắc là thật."
"Nhưng nói cũng không sao."
Lâm Linh do dự một lát, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nghỉ ngờ Thạch Bản tiền bối bị người không rõ danh tính trong hồ câu cá kéo đi, rất có thể là Lưu Ly lén lút tung tin!"
"Ð?" Lời vừa nói ra, ngay cả Lý Phàm cũng có vài phần kinh ngạc.
Lâm Linh lặng lẽ giải thích: "Ta vốn vẫn còn có chút không chắc chắn, tưởng rằng Lưu Ly không ngừng kéo ta đến gần hồ câu cá chỉ vì lợi ích trên người Thạch Bản tiền bối."
"Nhưng vào ngày xảy ra biến cố, khi Thạch Bản tiền bối đột nhiên bị kéo về phía trước, trên mặt Tiểu Lưu Ly không hề có vẻ hoang mang sợ hãi."
"Giống như nàng ấy sớm đã biết sẽ xảy ra chuyện này vậy." "Tuy sau đó nàng phản ứng rất nhanh, cũng tỏ ra sợ hãi, nhưng sự thay đổi trong nháy mắt đó không thể thoát khỏi sự quan sát của ta".
"Đạo đồng Lưu Ly này, nhất định có gì đó kỳ quái!"
Lâm Linh kiên quyết nói.
Nghe được lời thề son sắt của Lâm Linh, suy nghĩ của Lý Phàm lập tức khóa chặt vào đạo đồng Lưu Ly đang ở trong Linh Mộc giới.
Chỉ thấy lúc này nàng trừng to đôi mắt, đứng trước lò lửa thiên địa, trong mắt tràn đây tò mò.
"Giống 'Ngọc Hư lưu quang bảy màư, đều là ánh sáng vàng cấp thế giới. Thứ đồ nhỏ này thực sự không đơn giản."
"Trông hình dáng vô hại, ngay cả ta cũng suýt nữa phớt lờ nó." Tất nhiên Lý Phàm biết Lâm Linh có phải đang nói dối hay không.
Trong lòng vừa nghĩ, dường như có một đôi bàn tay lớn vô hình sinh ra trong Linh Mộc giới, nháy mắt bắt lấy đạo đồng Lưu Ly, đưa đến trước mặt Lý Phàm.
Lưu Ly chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, cảnh sắc đột ngột thay đổi.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lý Phàm, trong mắt thoáng qua tia hoảng sợ. Muốn nói gì đó, nhưng bờ môi chỉ mấp máy, sửng sốt mãi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Trước đây nghe Chung Thần Thông nói, khi ngươi vừa được vớt ra từ trong hồ câu cá, ngươi chỉ là quả trong suốt như Lưu Ly."
"Có thể phát ra ánh sáng màu vàng, quả thực này của ngươi nhất định là vật đại bổ."
Lý Phàm không có ý hỏi thăm, mà là dùng hai tay liên tục bắt ấn, bố trí trận pháp như lò luyện đan xung quanh Lưu Ly.
Cảm nhận được hơi nóng từ xung quanh truyền tới, sắc mặt đạo đồng Lưu Ly trở nên tái nhợt, khua cánh tay trắng hồng của mình, liều mạng muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng Lý Phàm hoàn toàn không quan tâm, dường như muốn sau khi luyện hóa Lưu Ly xong, sẽ ăn nó luôn.
Áp lực xung quanh cực lớn đã nhanh chóng khiến Lưu Ly không thể cử động nổi. Giống như bị trói chặt bởi dây thừng, lơ lửng cứng ngắc trong không trung.
Nhìn đạo đồng Lưu Ly như thể không hề có sức phản kháng, Lý Phàm hơi nheo mắt lại, tiếp tục tăng cường năng lượng phát ra từ trận pháp.
Trong trận pháp lò luyện đan xuất hiện bóng dáng của chín hỏa long màu đỏ, phát ra tiếng gầm giận dữ, phun ra ánh lửa lóa mắt đổ dồn về phía Lưu Ly đang bị trói.
Phía sau Lý Phàm, Lâm Linh đang chứng kiến cảnh này bỗng trong lòng rét run, cơ thể không kìm được run nhẹ.
Nàng không ngờ, ngay cả một câu chủ nhân cũng không hỏi, thậm chí còn không có nửa câu tra khảo, vậy mà trực tiếp nướng Lưu Ly!
Nếu giết người quả quyết như vậy, cho dù thật sự muốn giết mình, cũng không chút do dự.
Lúc này, trong lòng Lâm Linh cũng không dám có chút gian dối nào nữa.
Còn đạo đồng Lưu Ly không hề tiêu tan bởi ánh lửa trong trận pháp lò luyện đan giống như Lâm Linh nghĩ.
Từng luồng ánh sáng màu vàng sãm bùng phát trong cơ thể nàng chặn đứng ngọn lửa bên ngoài.
Dù Lý Phàm có kích hoạt trận pháp như thế nào, vẫn không thể đột phá phòng hộ của ánh sáng màu vàng sẫm.
Lý Phàm nhẹ hừ một tiếng, tiếp tục bơm thêm linh khí xung quanh, không ngừng tạo ra lửa nóng, đốt cháy Lưu Ly.
Ngược lại hắn không thực sự muốn giết Lưu Ly, mà dùng phương pháp nước ấm nấu ếch để ép Lưu Ly lộ ra chân thân.
Trận pháp trong lò, hai thế lực liên tục đối kháng, giằng co.
Việc phóng ra ánh sáng hộ thân màu vàng sâm, dường như tăng thêm gánh nặng cho Lưu Ly. Đôi mắt nàng từ từ nhắm lại, cơ thể dần cuộn tròn, như một đứa trẻ cúi xuống ôm lấy đầu gối, như đã chìm vào giấc ngủ sâu.