Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1466 - Chương 1466: Trường Sinh Là Trâu Ngựa (2)

Chương 1466: Trường Sinh là trâu ngựa (2) Chương 1466: Trường Sinh là trâu ngựa (2)Chương 1466: Trường Sinh là trâu ngựa (2)

Nhưng phát hiện được ý uy hiếp như có như không của đối phương, Bách Hoa đạo nhân đành phải cay đắng nói: "Đủ rồi, đủ rồi."

"Ha ha, vậy thì tốt rồi. Động thiên nơi này tuy tài nguyên tương đối phong phú, nhưng nói cho cùng cũng đã bỏ hoang quá lâu, có vẻ hơi lộn xộn. Còn phải làm phiền đạo hữu nhọc lòng. Dù sao sau này phải làm căn cứ hậu cần của Liên Hợp hội, không thể không thận trọng." Lý Phàm tình ý sâu xa nói.

Bách Hoa đạo nhân nhìn động thiên vô biên vô tận nơi này, đờ đẫn gật đầu.

"Nghiêm túc quản lý một lượt, cho dù dựa vào năng lực của ta hiện tại cũng cần ít nhất hơn mười năm chứ?" Bách Hoa đạo nhân thở dài.

"Vị Thượng sứ này, xem ra là một con hổ biết cười rồi."

Nhưng bản thể đã bị tượng đá Chân Tiên trói buộc, Lưu Ly còn rơi vào trong khống chế của đối phương. Người là dao thớt ta là thịt cá, Bách Hoa đạo nhân đành phải vất vả.

May mà nàng vốn yêu thích tiếp xúc với những linh vật này, động thiên nơi này cũng không biết rốt cuộc đã bao nhiêu năm không có tu sĩ quấy rầy. Tất cả linh vật đều trưởng thành đáng mừng, làm người ta nhìn mà thấy thương.

Bách Hoa đạo nhân xử lý từng khu vực, tâm trạng cũng dần tốt lên.

Không biết qua bao lâu, động tác của nàng bị tiếng ầm vang truyền đến từ trên bầu trời cắt ngang.

Bách Hoa đạo nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vùng lục địa to lớn bỗng nhiên xuất hiện, lơ lửng ở vị trí giữa cự mộc.

Hệt như một mảng mây đen che phủ bầu trời.

Âm thanh của Lý Phàm lại lần nữa truyền đến: "Phải rồi, trong một căn cứ khác còn có không ít linh thực. Ta đều chuyển đến hết cho ngươi, miễn cho ngươi còn phải chạy hai nơi."

"Nếu tiện thì đừng ngại nhổ trồng hết tất cả trên đó vào trong đi động thiên đi"

Lời vừa dứt, khí tức của Lý Phàm lại biến mất.

Bách Hoa đạo nhân ngẩn người, bay lên không trung, vừa xem thì suýt không ngẩng đầu lên được.

Chỉ thấy trên đại lục này vẫn là khắp núi đồi mọc đầy linh dược. Đồng thời, tất cả đều cực kỳ lâu năm.

"Có trận pháp chia ngành chia loại, tất cả đều trồng ít nhất mấy ngàn năm. Có thể gọi là phẩm chất tối thượng..."

"Vị Thượng sứ này, chẳng lẽ đã di dời trống tiên môn thượng cổ nào đó?"

"Xử lý những thứ này còn phiền phức hơn nữa."

"Kỳ hạn công trình lại phải tăng thêm năm năm?”

Trong lòng Bách Hoa đạo nhân tràn đầy bất đắc dĩ nói.....

Lý Phàm cảm ứng được Bách Hoa đạo nhân trong động thiên thuộc tính mộc của mình, khẽ gật đầu.

Tuy Bách Hoa đạo nhân này nhìn như đã hoàn toàn thần phục, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Trường Sinh ngoại giới ngủ say không biết bao nhiêu năm.

Lý Phàm vẫn không thể hoàn toàn yên tâm với nàng.

Hiện tại đặt trong động thiên của mình trấn áp, đồng thời còn có thể giúp đỡ quản lý linh thực tạp nham trong động thiên, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện.

Từ sau khi Lý Phàm cắn nuốt Ngũ Hành đại động thiên, thực lực lại có tỉnh tiến.

Ngũ Hành động thiên cũng theo đó tiếp tục chậm rãi tăng trưởng, động thiên thuộc tính mộc càng tiếp tục rơi vào trạng thái sinh trưởng dã man.

Bách Hoa đạo nhân tới vừa đúng lúc!

Còn vùng đại lục tràn đầy linh thực Lý Phàm dọn tới lúc sau chính là bí cảnh của Dược Vương tông, Trường Sinh cốc! Dù sao cũng đã định trước là vật sở hữu của Lý Phàm, vừa lúc chuyển dời đến trong động thiên thuộc tính mộc, cùng nhau xử lý.

"Cách lúc Dược Vương Đỉnh trở về cũng không xa."

"Vấn đề không đủ nhân thủ của Vạn Giới Liên Hợp hội rất nhanh là có thể được hoà hoãn."

Tầm mắt Lý Phàm giống như xuyên qua cách trở tiểu thế giới nhìn thẳng lên bầu trời Huyền Hoàng giới.

Sóng gió Bách Hoa đạo nhân xuất hiện mang tới dần lắng lại.

Một tháng sau, Mặc Nho Bân rốt cuộc lặng lẽ liên lạc với Lý Phàm.

"Hưng Vượng huynh đệ, đã tìm được dị bảo có thể thôi diễn trận pháp rồi." "Thần thức giao lưu không tiện, vẫn nên đến đây gặp mặt."

"Tiện thể ta giao món dị bảo kia cho ngươi luôn."

"Ha ha, gần đây luôn cảm giác có người đang theo dõi ta, vẫn phải cẩn thận hơn một chút."

Sau khi Mặc Nho Bân truyền đến tin tức vị trí thì lại đột nhiên tan biến không còn tung tích.

Lý Phàm cảm ứng được quang điểm bản đồ hiện lên trong thức hải, trầm mặc không nói.

"Đây là thăm dờ? Hay là bẫy rập?"

Từ sau khi quyết định "tạm thời xem hình thức, trước tiên không hoàn chân", trong lòng Lý Phàm trước sau có chút lo sợ bất an.

Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, phân rõ bản thân nhưng lại từ đầu đến cuối vẫn tìm không thấy ngọn nguồn bất an ở nơi nào.

"Tạm thời không hoàn chân hẳn là không có vấn đề, rốt cuộc..."

Lý Phàm khế cau mày.

Linh giác của hắn luôn rất linh nghiệm. Hiện tại cảm giác giống như đang đi trong rừng rậm, hướng đi thì đúng, tạm thời cũng không có nguy hiểm dã thú xâm nhập.

Nhưng cảm ứng nguy cơ trong mơ hồ nói cho Lý Phàm, nhất định chỗ hắn bỏ sót.

Lý Phàm biết ngọn nguồn không thích hợp hẳn bắt nguồn từ tượng đá Chân Tiên không mặt này.

"Tượng thần Huyền Thiên, pháp vương Huyền Thiên..." Trong đầu Lý Phàm chợt lóe qua bóng dáng Mặc Nho Bân, tức khắc có quyết định.

"Tuy hiện tại hắn hẳn đã coi ta như người mình đối đãi, nhưng ta không thể không đề phòng."

Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng Mặc Nho Bân căn nuốt truyền pháp giả Phùng.

Trong khoảng thời gian này, Lý Phàm cũng tiến hành phân tích, suy đoán sơ bộ năng lực của Mặc Nho Bân.
Bình Luận (0)
Comment