Chương 1469: Hóa thân Thiên Huyền Kính (2)
Chương 1469: Hóa thân Thiên Huyền Kính (2)Chương 1469: Hóa thân Thiên Huyền Kính (2)
Mặc Nho Bân giải thích.
"Phỉ Tuyết tiên tôn... Thực lực của nàng thế nào?" Lý Phàm không truy hỏi đến cùng nguyên nhân cụ thể mà là trực tiếp hỏi.
"Thực lực qua quít bình thường. Nhưng nàng lại giỏi về luyện khí, Thương có chút cưng chiều nàng, vật tư cung ứng không hạn lượng, ngược lại để cho nàng học thành thuật luyện khí không tâm thường. Nhưng chung quy vẫn là tiểu đạo mà thôi, Hưng Vượng huynh đệ ngươi tỉnh thông nhất công kích thần hồn, dưới tình huống không chuẩn bị trước, nàng chắc chắn không phải đối thủ của ngươi." Mặc Nho Bân dường như rất có lòng tin với Tôn Hưng Vượng. "Ta tinh thông thần hồn công kích à... Lúc này Lý Phàm thoáng ngây ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Không sai!"
Mặc Nho Bân thấy thế, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn thêm vào một câu: "Nếu như đến lúc đó Hưng Vượng huynh đệ thực sự không có nắm chắc, cứ triệu hoán ta nhập vào hóa thân thần ma kia."
"Đến lúc đó ta có thể truyền vào một phần lực lượng, chúng ta liên thủ, nàng tuyệt đối không có đạo lý may mắn còn sống sót."
Nói rôi Mặc Nho Bân truyền qua báo cáo điều tra đối với mạch 'Thương' trong nội bộ truyền pháp giả.
Không giống như đại thế lực bình thường, rắc rối phức tạp. Chỉ có Thương, Phỉ Tuyết, Sóc Phong, một mạch đơn truyền.
Nhưng riêng tài nguyên khổng lồ bọn họ nắm giữ trong báo cáo tiết lộ ra cũng làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
"Địa điểm Phỉ Tuyết thường xuyên ẩn hiện đã được đánh dấu hết ra."
"Nàng cực kỳ cưng chiều nhi tử Sóc Phong này, cứ qua một thời gian là sẽ triệu tập gặp mặt. Hơn nữa thường thường đều là ở trong động phủ bên ngoài thiên thành của Tiên Minh."
"Thế nên tốt nhất là đợi đến lúc bọn họ gặp mặt, một mẻ hốt gọn bọn họ." Mặc Nho Bân trầm giọng nói.
Lý Phàm gật đầu đáp lại.
"Chỉ cần chém giết phân thân Huyền Thiên Bảo Kính, cắt đứt đường lui của nó, lại lấy Phong Linh trận bức bách là có thể nói chuyện với Huyền Thiên Bảo Kính rồi."
"Nếu không thì gia hỏa này vẫn ngạo khí lắm." Trong giọng nói của Mặc Nho Bân có phần không vui.
"Ngạo khí à." Lý Phàm bèn nhớ tới âm thanh máy móc lạnh băng vô cùng quen thuộc của Thiên Huyền Kính.
Hai người lại tiếp tục thương nghị chi tiết hành động, Mặc Nho Bân lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Lúc hắn sắp đi ra động thiên ẩn nấp nơi này, Lý Phàm lại bỗng lên tiếng hỏi: "Thời gian đã qua mấy ngàn năm, bây giờ hai huynh đệ chúng ta trùng phùng. Vì sao không bái nhập môn hạ Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên một lần nữa?"
Nói như vậy, ảo ảnh một bức tượng đá vô diện từ từ hiện lên giữa không trung.
Mặc Nho Bân ngẩng đầu liếc nhìn, thân thể theo bản năng hơi lui về sau.
Trong mắt lóe lên một tia kiêng kị không dễ dàng phát giác, Mặc Nho Bân không nói một lời.
Chỉ lắc đầu, sau đó phiêu nhiên trốn xa.
"Trước khi Hưng Vượng huynh đệ đi, không ngại quan sát tỉ mỉ động phủ nơi đây. Có lẽ sẽ có thu hoạch."
Âm thanh chậm rãi vang vọng trong động, bóng dáng Mặc Nho Bân đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi Lý Phàm trầm mặc một hồi, lại lần nữa quan sát động phủ nơi đây.
Trong một góc xó không đáng chú ý, hắn phát hiện một tấm mạng nhện chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Lý Phàm rất vững tin, trước khi Mặc Nho Bân rời đi, động thiên ẩn nấp nơi này không hề tồn tại tấm mạng nhện này.
"Đột nhiên xuất hiện, cho ta ám hiệu..."
Trên mạng nhện không có nhện giăng, giống như trống rỗng xuất hiện.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Phàm, một con bướm vẫy cánh đáp xuống trên mạng nhện.
Bướm không mảy may phát hiện được nguy hiểm, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, dùng chân bò qua bò lại trên mạng nhện.
Mạng nhện này không hề giống mạng nhện bình thường, không dính chặt bướm. Hơn nữa còn vô cùng chắc chắn, không có chút lay động nào.
Bướm chơi đùa rất vui vẻ trên mạng nhện.
Nhưng suy cho cùng nó cũng không thể sống cả đời trên mạng nhện, nó còn cần đi kiếm ăn, duy trì sự sống. Sau đó bướm lại lần nữa vẫy cánh, muốn vỗ cánh bay đi.
Nhưng trong nháy mắt khi nó sắp rời mạng nhện...
Chuyện khiến đồng tử Lý Phàm thình lình co lại đã xảy đến.
Dường như vì cảm nhận được bướm rời đi, mạng nhện vốn vô hại với người và vật vậy mà trong phút chốc thu chặt lại.
Tự dưng sinh ra một lực hút, lập tức kéo bướm trở về.
Bướm bất ngờ không kịp chuẩn bị, thân thể yếu ớt của nó căn bản không chịu nổi sự lôi kéo của lực lượng to lớn này trong nháy mắt bị xé thành vô số bụi phấn. Bị hút lại, đều đều rơi xuống trên mạng nhện.
Trong nháy mắt đã bị mạng nhện hấp thu, phần còn lại của thân thể và mạng nhện hòa thành một thể, không cách nào phân biệt.
Mà mạng nhện vẫn yên tĩnh tồn tại trong góc, cứ như thể dị biến trước đó căn bản chưa từng xảy ra. ...
Lý Phàm xem toàn bộ quá trình trong mắt, hít một hơi thật sâu.
Ám chỉ thẳng thừng như thế, sao hắn còn không thể nhìn ra, chỗ chính mình xem nhẹ từ trước tới này, ngọn nguồn ẩn ẩn bất an trong lòng rốt cuộc đến từ đâu.
Suy đoán của hắn lúc trước thực ra không sai.
Giống như bướm vào nhầm mạng nhện, Chân Tiên không mặt hẳn không có hứng thú đối với Lý Phàm yếu đuối.
Mượn lực lượng tượng đá cáo mượn oai hùm cũng tốt, đảo qua đảo lại dưới mí mắt tượng đá cũng được. Đều sẽ không dẫn tới sự chú ý của Chân Tiên.
Nếu như từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì trạng thái này, quả thực sẽ không xảy ra vấn đề gì.