Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 156. Chương 156: Mưa Gió Ngộ Thần Thông

Chương 156. Chương 156: Mưa gió ngộ thần thông Chương 156. Chương 156: Mưa gió ngộ thần thông

Nhìn thấy dáng vẻ vỗ bộ ngực bảo đảm của Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm trầm ngâm một lát, vẫn lắc đầu: “Thôi, độ cống hiến trên người ta vốn không nhiều lắm. Lần này tới, còn có việc khác. Không có dư tiền mua Dược Vương đỉnh nhỏ này!”

“Đừng, có việc gì ngươi cứ nói! Ta giúp ngươi tư vấn. Dù sao cũng là khách hàng cũ của ta, ngươi nói có phải không?” Thấy Lý Phàm thay đổi chú ý, Tiêu Tu Viễn lại sốt ruột.

Lúc này Lý Phàm mới nói ra ý đồ mình đến.

“Haizz, còn không phải là tìm nơi tu sĩ giai đoạn Luyện Khí đột phá đến Trúc Cơ nhiều thôi à. Việc này còn không dễ! Ngươi mua hai Dược Vương đỉnh nhỏ, tin tức này coi như ta tặng miễn phí cho ngươi!” Tiêu Tu Viễn hào phóng nói.

“Được thôi, nếu ngươi đều đã nói như vậy.” Lý Phàm cầu mà không được, lập tức lấy ra năm viên linh thạch thượng phẩm sớm đã chuẩn bị sẵn từ trong nhẫn trữ vật, đưa qua.

“Sảng khoái!” Tiêu Tu Viễn như sợ Lý Phàm sẽ hối hận, thu hồi linh thạch.

Sau đó lại lấy ra một ngọc giản trống, nắm trong tay. Một lát sau, đồng thời giao ngọc giản và hai cái đỉnh cho Lý Phàm.

Lý Phàm thu hồi Dược Vương đỉnh nhỏ, xem nội dung trong ngọc giản.

“Đại sư Trúc Cơ? Có phần thú vị đấy.” Mục đích đã đạt tới, việc này không nên chậm trễ, Lý Phàm chuẩn bị đi thẳng đến chỗ mục tiêu.

Về phần hai Dược Vương đỉnh nhỏ, 500 điểm độ cống hiến mà thôi, cũng thuận tiện mua cùng. Lời của Tiêu Tu Viễn vẫn có chút đạo lý, nói không chừng sau này sẽ phát huy công dụng gì đó thì sao?

Đi được mấy bước, Lý Phàm chợt nghĩ tới gì đó.

Xoay người, nhìn chằm chằm kỹ càng Tiêu Tu Viễn, như suy tư điều gì.

Sau đó lặng lẽ rời đi.

Tiêu Tu Viễn không để ý hành động của Lý Phàm, trong miệng nhỏ giọng nhắc mãi: “Cực khổ vất vả đào ra ba mươi sáu cái đỉnh nhỏ, phí sức cả ngày trời mới bán được mười cái. Mẹ nó thật xui xẻo...”

...

Vùng biển đông nam biển Tùng Vân.

Vùng biển nơi này tương đối trống trải, ngoại trừ một hòn đảo nhỏ vô danh ở giữa, phạm vi mấy ngàn dặm đều không có đảo khác tồn tại.

Mà đại sư Trúc Cơ Tiêu Tu Viễn nói ở ngay trên đảo này.

Người này tuy chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nghe nói sự lĩnh ngộ đối với quá trình trúc cơ rất thâm hậu.

Có thể chỉ bảo rút ngắn thời gian tu sĩ cần để trúc cơ.

Bởi vậy có rất nhiều tu sĩ ôm tâm thái thử nghiệm đến thỉnh giáo.

Khoan hẵng nói, thật sự là có hiệu quả rõ ràng.

Nhưng tu sĩ cũng đều muốn mặt mũi, sau khi trúc cơ thành công phần lớn đều không muốn thừa nhận, bản thân trúc cơ đã từng dựa vào trợ lực của người khác.

Cho nên bình thường rất ít nói với người khác.

Danh khí của đại sư Trúc Cơ cũng chỉ lưu truyền riêng trong một nhóm người.

Lúc Lý Phàm chạy về phía đảo chỗ đại sư Trúc Cơ, một tia tâm thần để lại bên Trương Hạo Ba lại truyền đến phản hồi.

Tâm thần Lý Phàm chợt động, lực chú ý lần nữa về tới trên người Trương Hạo Ba.

Lúc này, mưa gió dần tan đi, bầu trời đã sáng sủa lên.

“Phong...”

Trương Hạo Ba mở to hai mắt, thấp giọng nói, trong mắt như có gió lốc hội tụ.

Một làn gió nhẹ phất qua.

“Vũ...” Trương Hạo Ba lại thấp giọng nói.

Từng giọt mưa tí tách từ không trung lần nữa rơi xuống.

“Phong Vũ Giao Gia...”

Trong mắt Trương Hạo Ba chợt loé tinh quang, quát khẽ.

Gió lạnh mang mưa, thế mưa dần lớn.

Nước mưa như rèm châu đứt đoạn, từ không trung nhỏ xuống.

Mưa rơi gió nổi.

Tiếng gió nghẹn ngào càng lúc càng vang. Lại thúc đẩy thế mưa lớn hơn.

Dần dần, mây trên bầu trời từ phía tây bát bị hấp dẫn tới, giống như muốn ngưng tụ thành mây đen dày đặc.

Một lần nữa mang đến mưa rào.

Gió lớn cuốn lên sóng biển, không ngừng cuồn cuộn.

Có xu thế càng lúc càng nghiêm trọng.

Mưa mượn thế gió, gió trợ uy mưa.

Tuần hoàn như thế, không ngừng tăng cường lẫn nhau, như thể vĩnh viễn không dừng hoàn toàn.

Mắt thấy trong thiên địa sắp ra đời một trận gió lốc mới.

Nhưng bỗng nhiên, mây tan đi.

Tiếng gió chợt ngừng.

Dị tượng bất thình lình biến mất không còn tung tích.

Trương Hạo Ba cười lớn, sau đó thoát lực, ngã về phía sau.

Từ trên cao ngã vào trong biển, bắn lên bọt nước cao vút.

Liên tục chìm xuống đáy biển, tiếng động biến mất hoàn toàn.

...

“Phong Vũ Giao Gia...”

Lý Phàm toàn bộ hành trình Thiên Thị Địa Thính, xem hết vào trong mắt, trong lòng không khỏi có phần tán thưởng.

Một thức thần thông này tuy vì Trương Hạo Ba kiệt sức, không thể hoàn toàn thi triển ra.

Nhưng đã có thể mơ hồ nhìn thấy uy lực của nó sau khi hoàn toàn thành hình.

“Hy vọng kế tiếp ngươi có thể mang cho ta nhiều bất ngờ hơn.”

Tâm thần trở lại bên bản tôn, Lý Phàm tiếp tục xuất phát đi về phía mục đích.

Ba ngày sau.

Hòn đảo chỗ đại sư Trúc Cơ đã nhìn thấy từ phía xa.

Trên đảo hình như cũng chỉ có một toà nhà như tiểu viện ghép lại.

Lý Phàm giảm tốc độ phi hành, chầm chậm đáp xuống trước cửa tiểu viện.

Cửa lớn rộng mở, dựa nghiêng một người trẻ tuổi ỉu xìu.

Hắn liếc mắt nhìn Lý Phàm, lười biếng nói: “Đại sư ra tay, bao ngươi trúc cơ, không lừa già dối trẻ.”

“Cần tự chuẩn bị kỳ vật thiên địa.”

“Giá cả 2000 điểm độ cống hiến, cũng có thể quy ra linh thạch đồng giá.”

“Tại hạ Lý Phàm, không biết đạo hữu xưng hô như nào?” Lý Phàm chắp tay hỏi.

Thanh niên nghe vậy lập tức xốc lên tinh thần: “Trùng hợp, người cùng họ. Ta tên Lý Thần Phong.”

“Phải rồi, ngươi vào thì trả giá 1800 điểm độ cống hiến là được.” Lý Thần Phong nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn Lý huynh! Chẳng qua ta vẫn chưa tìm được kỳ vật thiên địa thích hợp.”

“Lần này đến chỉ là muốn xem phong thái của đại sư Trúc Cơ trước lại tính toán tiếp.” Lý Phàm giải thích.

“Ồ, như vậy cũng không sao. Mỗi năm người giống ngươi cũng không ít, nếu chỉ ở bên cạnh quan sát, đại sư cũng hoàn toàn sẽ không ngăn cản.” Lý Thần Phong cũng không để bụng.

“Chỉ là cần giữ yên lặng là được, không thể làm phiền.” Hắn dặn dò.

Bình Luận (0)
Comment