Chương 1561: Truyền pháp giả tương ngộ (2)
Chương 1561: Truyền pháp giả tương ngộ (2)Chương 1561: Truyền pháp giả tương ngộ (2)
Giọng điệu của Chu từ biếng nhác dần dần biến thành lạnh lùng: "Chẳng qua chỉ là tu vi Nguyên Anh. Cho dù là có thôn phệ động thiên đồi dào một chút, nhưng rốt cuộc chỉ là cảnh giới Nguyên Anh"
"Dám nói chuyện với ta như vậy?"
Lý Phàm mặt không đổi sắc: "Nói chuyện với truyền pháp giả các ngươi, trước giờ ta vẫn là ngữ điệu như vậy. Ngươi không trực tiếp ra tay, mà dùng lời để do thám. Không phải đã rõ ràng tự tin của ta ở đâu ra rồi à?"
Bầu không khí chớp mắt trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên đã bị phá tan trong nháy mắt theo nụ cười xinh đẹp của truyền pháp giả Chu.
"Ngươi nói không sai."
"Cũng rất lâu rồi ta không gặp qua người trẻ tuổi ưu tú như ngươi. Hay là đến làm vật sưu tầm của ta đi."
"Nếu như ngươi đồng ý, bí mật mà người muốn biết, ta đều nói hết cho ngươi."
Giọng điệu truyền pháp giả Chu lại trở nên biếng nhác như trước đây.
"Vật sưu tầm à..."
Lý Phàm nghĩ đến những tu sĩ được truyền pháp giả Chu cứu.
Trong mắt bọn họ, truyền pháp giả Chu là sự tồn tại giống như chúa cứu thế chân chính. Cao tầng Tiên Minh xảy ra vấn đề, cần lập lại trật tự, tái tạo càn khôn. Truyên pháp giả không hề nghỉ ngờ chính là người lãnh đạo kia. Song các tu sĩ ôm một bầu nhiệt huyết này đại khái làm sao cũng sẽ không nghĩ tới...
Trong mắt truyền pháp giả Chu, bọn họ thay vì nói là đồng bạn có thể làm việc chung, ngược lại càng giống như từng món vật sưu tâm.
Nhưng Lý Phàm cũng không quá bất ngờ.
Sau khi biết rất nhiều sự tích của đám truyền pháp giả từ chỗ Mặc Nho Bân, Lý Phàm không còn ôm hy vọng gì với quần thể này nữa.
Sợ rằng "Nghị hội truyền pháp giả biến chất" trong miệng truyền pháp giả Chu cũng chỉ là lý niệm không hợp mà thôi.
Lý Phàm thu lại suy nghĩ, ngạo nghễ nói: "Muốn lấy ta làm vật sưu tầm..."
"Đừng nói ngươi, dù là Truyền Pháp cũng chưa chắc đủ tư cách!"
Lời này vừa ra, hai truyền pháp giả Chu và Vệ nháy mắt biến sắc.
Tuy bây giờ bọn họ đã rời khỏi Nghị hội truyền pháp giả, nhưng trong lòng bọn họ, địa vị của Truyền Pháp thiên tôn trước sau không ai có thể lay chuyển.
Từng tia sát ý thoáng chốc toả định Lý Phàm.
Nhưng rất nhanh, theo ảo ảnh một tượng đá không mặt như ẩn như hiện hiện lên trên đỉnh đầu Lý Phàm, sát ý trong mắt hai truyền pháp giả biến thành kinh hãi.
"Huyền Thiên giáo?!"
Bọn họ tự nhiên biết lai lịch của bức tượng đá này. Truyền pháp giả Chu lập tức nhìn lấy Lý Phàm, thất thanh nói.
Mà truyền pháp giả Vệ tuy không thất thố quá mức nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc. Khí tức trên người nháy mắt như vực sâu biển lớn, thoáng hiển lộ lực lượng thuộc về truyền pháp giả chân chính.
"Không phải, không phải." Nhìn đối phương như gặp phải đại địch, Lý Phàm lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Ta không phải yêu nhân Huyền Thiên giáo. Chỉ là bọn ta cung phụng cùng một chủ nhân thôi." Lý Phàm thản nhiên nói.
Hai truyền pháp giả tức khắc có chút kinh ngạc.
Lý Phàm rủ rỉ lời giải thích đã sớm thêu dệt sẵn: "Năm đó khi tiên lộ sụp đổ, nhờ có chủ nhân xuất thủ cứu giúp, Huyền Thiên giáo mới có cơ hội hưng khởi sau này. Yêu nhân Huyền Thiên giáo đáng giận nhiều lần lật lọng, vậy mà dám cả gan phản bội chủ nhân!"
"Không có chủ nhân chống đỡ, Huyền Thiên giáo quả nhiên không lâu sau đã bị hủy diệt. Nhưng vẫn có vài tên dư nghiệt sống tạm..."
"Đối phó phản đồ thì phải không chết không thôi. Trong vạn năm, bọn ta từ đầu đến cuối không từ bỏ truy sát dư nghiệt Huyền Thiên giáo. Hiện giờ cũng chỉ còn lại mấy mục tiêu sau cùng... Trong mắt Lý Phàm hiện ra ý tang thương, hơi cảm thán nói.
Lời giải thích này trực tiếp khiến cho hai truyền pháp giả trở nên có phân suy nghĩ bất định.
Bọn họ mơ hồ có thể phân biệt ra, người trẻ tuổi trước mắt nhiều nhất cũng chỉ khoảng chừng ba mươi tư tuổi.
Nhưng tiên lộ sụp đổ, Huyền Thiên giáo trong lời hắn nhắc đến lại là quá khứ còn xa xưa hơn thời kỳ thập tông Tiên đạo thống trị.
Tuyệt đối không phải chuyện tu sĩ trẻ tuổi bình thường có thể biết.
Thậm chí ý nghĩa trong đó làm cho hai truyền pháp giả cũng không dám sơ suất.
Âm thầm trao đổi một hồi, cuối cùng vẫn do truyền pháp giả Chu mở miệng hỏi: "Nếu nhiệm vụ của các ngươi là truy sát dư nghiệt Huyền Thiên giáo thì vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện xảy ra ở tổng bộ Vạn Tiên Minh bọn ta?"
"Chẳng lẽ..."
Trong lòng Lý Phàm chợt động, tức khắc làm ra dáng vẻ kinh ngạc: "Sao, các ngươi còn không biết? Thủ phạm của trận dị động đó chính là một vị pháp vương may mắn sống sót của Huyền Thiên giáo năm đói"
"Ô? Điều này không khớp lắm với chuyện ta biết..." Trên mặt Truyền pháp giả Chu có hơi kinh ngạc.
"Phải rồi. Năng lực của vị pháp vương đó là có thể hoàn toàn chiếm cứ, biến ảo thành người khác..." Lý Phàm như đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt lên tiếng nhắc nhở.
Vẻ mặt trên mặt truyền pháp giả Chu tức khắc trở nên có phần đặc sắc.
Trầm mặc chốc lát, nàng lẩm bẩm tự nói: "Nếu như thật sự là vậy, như vậy có thể nói thông suốt. Mấy người bọn họ rõ ràng không có lý do gì lại làm như vậy. Hiện tại xem ra, e rằng bọn họ đã bị người chiếm cứ, đoạt xá."
"Vậy mà có thể đột phá thủ đoạn phòng ngự thiên tôn lão nhân gia hắn để lại cho chúng ta. Yêu nhân Huyền Thiên giáo đúng là có chút khó tin."