Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1594 - Chương 1594: Bỗng Dưng Về Mộng Cảnh (2)

Chương 1594: Bỗng dưng về mộng cảnh (2) Chương 1594: Bỗng dưng về mộng cảnh (2)Chương 1594: Bỗng dưng về mộng cảnh (2)

"Đợi đãi!" Lý Phàm lại ngăn cản Chương Thiên Mạch.

"Lại sao nữa?" Chương Thiên Mạch cạn lời.

"Sư huynh, ngươi thấy Vạn Tiên Minh như thế nào?" Lý Phàm hạ giọng hỏi.

"Gà đất chó sành, không đáng sợ hãi!" Chương Thiên Mạch ngạo nghề nói.

"Thật sự như vậy không?" Lý Phàm nhìn chằm chằm vào Chương Thiên Mạch lại hỏi một câu.

"Ơ.." Chương Thiên Mạch thấy nét mặt nghiêm túc của Lý Phàm, thoáng ngập ngừng.

Sau đó sửa miệng nói: "Được rồi. Tân pháp này thật sự quỷ dị, tư chất tầm thường như Tống Hòa Tụng này trong mấy năm ngắn ngủi có thể tu hành từ Trúc Cơ lên Kim Đan. Nếu như không xử lý đàng hoàng, e rằng sẽ tạo thành tai họa không nhỏ."

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Hiện nay tiên môn chính đạo gân như không quá coi trọng Vạn Tiên Minh, không bằng nhân cơ hội này..."

Lý Phàm lặng lế truyền âm.

Chương Thiên Mạch sửng sốt: '"Ý của ngươi là dụ rắn ra khỏi động?"

Lý Phàm gật đầu: "Không sai. Nhân cơ hội này triệu tập toàn bộ tu sĩ Vạn Tiên Minh ở gần lãnh địa Tử Tiêu tông chúng ta ra, sau đó một mẻ hốt gọn bọn chúng!"

"Chỉ khi tận mắt chứng kiến Vạn Tiên Minh phát triển đến quy mô thế nào mới có thể khiến các trưởng bối tông môn coi trọng." Lý Phàm chậm rãi nói.

"Nếu như có thể diệt hết toàn bộ bọn trộm cắp này trong một lần cũng là đại công đối với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta muốn tiến vào tiên môn cũng không phiền phức như bây giờ."

Có lẽ câu nói cuối cùng của Lý Phàm đã lay động Chương Thiên Mạch.

Hắn đã đồng ý kế hoạch của Lý Phàm.

Sau đó, Chương Thiên Mạch khống chế Tống Hòa Tụng truyền âm cho đám người Sở Lương trong thành. Nói rằng tình hình thay đổi, Chương Thiên Mạch vốn đến lấy thọ quả sẽ không đến nữa. Cần phải gặp mặt thương lượng lại việc mai phục.

Đám người Sở Lương tuy cảm thấy hơi nghỉ ngờ nhưng cũng tin tưởng hắn. Vẫn dựa theo ước hẹn đi ra ngoài thành.

"Tống đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Từ đằng xa Sở Lương đã nhìn thấy Tống Hòa Tụng do Chương Thiên Mạch giả dạng, lập tức cất tiếng hỏi.

"Ha ha, thật sự là chuyện tốt" Chương Thiên Mạch đáp bằng giọng điệu của Tống Hòa Tụng.

"Trên đường Chương Thiên Mạch xuống núi lần này hình như tình cờ phát hiện một bí cảnh ẩn giấu. Trong bí cảnh này lại chính là một cứ điểm của Huyền Thiên giáo thượng cổ..."

"Đây không phải chuyện nhỏ, hắn cũng chẳng kịp lấy thọ quả. Chỉ vội vàng đến căn dặn ta một tiếng rồi quay về núi báo cáo."

Sở Lương lập tức cảm thấy khó hiểu: "Huyền Thiên giáo? Đó là thứ gì?"

"Hừ." Tống Hòa Tụng giả vờ khinh thường, nhưng mà vẫn kiên nhẫn giải thích.

"Nói như vậy Huyền Thiên giáo là †ồn tại còn lâu đời hơn cả thập tông Tiên đạo? Vậy trong bí cảnh này chẳng phải có rất nhiều bảo bối hay sao?" Mấy người Sở Lương lập tức trở nên phấn khởi.

Sở dĩ bọn họ muốn giết Chương Thiên Mạch một mặt là để báo thù. Mà nguyên nhân chính là để hỏi ra các loại công pháp, thần thông của Tử Tiêu tông từ trên người Chương Thiên Mạch.

Tuy bọn họ đã gia nhập Vạn Tiên Minh, nhận được 'Thiên La Thần Công' cơ bản nhất. Nhưng dù sao cũng chỉ là thành viên biên giới, cũng chỉ biết được một môn công pháp này. Khi gặp đệ tử của thập tông Tiên đạo chỉ có thể dựa vào người đông thế mạnh mới miễn cưỡng thắng được. Chiến đấu một mình căn bản không thể thắng nổi. Nền tảng quá nông cạn, phải nhanh chóng trang bị cho bản thân.

"Vậy còn đợi gì nữa, nhân lúc người của Tử Tiêu tông chưa đến, chúng ta đi lấy đồ trong bí cảnh đó trước đi" Sở Lương nóng lòng nói.

Tống Hòa Tụng khẽ lắc đầu: "Bí cảnh Huyền Thiên giáo có đủ loại trận pháp, cơ quan, cấm chế, vô cùng hung hiểm. Nếu không Chương Thiên Mạch hắn cũng không vội vàng quay về núi cầu tiếp viện như thế."

"Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, e là..."

Sở Lương không đồng ý nói: "Vậy gọi thêm mấy huynh đệ nữa là được! Bọn họ không coi trọng một đệ tử tông môn Trúc Cơ, cũng không thể thờ ơ trước bí cảnh Huyền Thiên giáo gì đó chứ?"

Mấy người khác cũng xôn xao gật đầu đồng ý.

"Vậy nhanh lên. Chương Thiên Mạch đi đi về về, ước chùng phải đến hơn một ngày..."

"Yên tâm, mấy tông môn mục nát kia không thể so được với hiệu quả làm việc của các huynh đệ." Sở Lương vỗ ngực nói.

Sau đó, Chương Thiên Mạch nhận được truyền tấn của Lý Phàm biểu thị đã chuẩn bị xong xuôi, trước tiên dẫn đám người Sở Lương đi đến lối vào nơi gọi là bí cảnh kia.

"Ừm... Tống đạo hữu nói không sai. Bí cảnh này vô cùng hung hiểm, ta vừa mới tiến lại gần, tim đập rất dữ dội."

"Không sao, huynh đệ Tiên Minh gần dây đã đuổi đến nơi này. Trong đó có không ít tu sĩ cảnh giới Kim Đan, thậm chí còn có một đại tu sĩ Nguyên Anh." Sở Lương nhìn chăm chăm vào lối vào bí cảnh, trong ánh mắt tràn ngập sự tham lam.

Không thể không nói hiệu quả làm việc của Vạn Tiên Minh gần đây quả thật rất cao.

Giống như một bầy sói ngửi thấy mùi máu tươi, không lâu sau tụ hợp lại từ bốn phương tám hướng.

"Hai mươi lăm Kim Đan, một trăm sáu mươi Trúc Cơ.." Đoàn tu sĩ đông nghịt trước mặt, tuy y phục của bọn họ vô cùng mộc mạc, nhưng khí tức toát ra lại tràn đầy sức sống. Trong lòng Chương Thiên Mạch không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.

"Vỏn vẹn trong phạm vi lãnh địa của Tử Tiêu tông chúng ta lại âm thâm xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy. Vậy số lượng tu sĩ của Vạn Tiên Minh trong toàn thiên hạ này rốt cuộc tăng lên bao nhiêu rồi?"
Bình Luận (0)
Comment