Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1597 - Chương 1597: Chân Tướng Của Hiểu Lầm

Chương 1597: Chân tướng của hiểu lầm Chương 1597: Chân tướng của hiểu lầmChương 1597: Chân tướng của hiểu lầm

Theo với tiếng la thảm thiết, bay thẳng một mạch đến trước mặt Bạch tiên sinh.

Bầu không khí nghiêm trọng và căng thẳng lập tức bị phá vỡ.

Vô số ánh sáng giữa trời đất trong thoáng chốc tập trung toàn bộ lên thân ảnh đứa trẻ kia.

"Là Hứa Khắc à.." Bạch tiên sinh mỉm cười.

Hứa Khắc lại sờ cái ót, thấp thỏm không yên.

Nhưng mà vẫn làm theo lời Lý Phàm dạy, ngại ngùng lên tiếng hỏi: "Bạch tiên sinh sao ngươi lại đến đây, ngươi đến thăm ta sao?" Bạch tiên sinh còn chưa trả lời, một luồng ánh sáng xanh lam bỗng từ chân trời bay đến, chắn ở giữa Bạch tiên sinh và Hứa Khắc.

"Lục Nhai đại ca!" Liên tiếp gặp lại người quen, Hứa Khắc vô cùng vui mừng.

Còn Bạch tiên sinh thấy nét mặt Lục Nhai đầy cảnh giác, trong ánh mắt lóe lên vài phần bất đắc dĩ: "Lục Nhai, đã lâu không gặp."

Lục Nhai hỏi: "Ngươi có việc gì?"

Giọng điệu lạnh lùng, tràn đây cảnh giác.

Bạch tiên sinh cũng không để bụng, chậm rãi nói: "Chuyến này không có ác ý. Chỉ là đến tìm Ngự Thú tông, có một chuyện muốn nhờ các ngươi giúp đỡ."

Lục Nhai nghe vậy, trâm ngâm do dự. Ngay lúc này, một giọng nói già nua vang lên: "Người ở xa tới tức là khách, là do Ngự Thú tông của ta tiếp đãi không chu đáo."

Một ông lão tóc trắng mày trắng thoáng chốc xuất hiện theo đó.

"Đại trưởng lão?" Lục Nhai sửng sốt.

Đế Tam Mô gật đầu coi như đáp lại. Sau đó nhìn Bạch tiên sinh: "Khách quý mời theo ta. Nếu có việc gì Ngự Thú tông giúp đỡ được, chúng ta nhất định sẽ phối hợp."

Thái độ vô cùng khách sáo khiến Lục Nhai hơi khó hiểu và khó mà chấp nhận được.

Nhưng mà dù sao hắn cũng tôn sư trọng đạo, không phản bác ngay mặt.

"Như vậy phải cảm ơn trước rồi." Có câu giơ tay không đánh người đang cười, Bạch tiên sinh cũng thu khí tức đang tản ra từ trên người của mình lại.

Đi theo Đế Tam Mô, biến mất không thấy đâu.

"Ấy! Sao lại đi rồi?" Vốn tưởng rằng Bạch tiên sinh sẽ dẫn mình theo, Hứa Khắc nhất thời hơi buồn chán.

"Bảo ngươi đừng quá thân cận với Bạch tiên sinh! Ngươi còn ngốc nghếch vừa gặp đã xông lên!" Lục Nhai gõ nhẹ vào đầu Hứa Khắc răn dạy.

"Hắn vốn không giống với dáng vẻ mà hẳn thường bày ra trước mặt chúng †a." Lục Nhai nhìn Ngự Thú tông đẳng xa, nét mặt u ám.

"Lục Nhai đại ca, rốt cuộc sao ngươi lại nói như vậy! Bạch tiên sinh thật sự là một người tốt!" Hứa Khắc có chút khó hiểu, nhưng vô cùng nghiêm túc nói.

"Ngươi... haizz... Lục Nhai thở dài một hơi: "Thôi đi, chuyện đã đến nước này ta cũng không giấu ngươi nữa."

"Sau khi san bằng thành Ninh Viễn, Bạch tiên..."

"Hắn chỉ huy chúng ta kêu gọi quần chúng tự cứu. Hơn nữa giúp đỡ chuyển hầu hết thương binh vào trong ngôi miếu nát nhỏ."

"Nhưng mà, ngày hôm đó..."

Lục Nhai chìm vào trong hồi ức, nét mặt hoảng hốt.

"Trong những người bị thương đột nhiên có người bộc phát vết thương, thấy sắp không chống đỡ được nữa. Đúng lúc Bạch tiên sinh lại không có ở đó, bọn ta căn bản không thể cứu nổi hắn..."

"Cho nên bọn ta chỉ đành phân ra, †ìm kiếm Bạch tiên sinh ở trong thành."

Hứa Khắc lúc này bỗng lên tiếng: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lúc đó có chuyện như thế này. Không lâu sau đó, thái độ của Lục Nhai đại ca ngươi dành cho Bạch tiên sinh đã hoàn toàn thay đổi. Rốt cuộc là vì sao?"

Lục Nhai hít sâu một hơi: "Lúc đó ta †ìm kiếm Bạch tiên sinh khắp nơi nhưng không thấy. Bỗng nhớ đến, lúc ta từng bị bệnh nặng được Bạch tiên sinh mang về nhà hắn chữa trị. Trong trí nhớ mơ hồ, trong nhà của hắn hình như có một mật thất."

"Ta liền nghĩ có phải lúc này hắn đang ở mật thất hay không. Mất một lúc cuối cùng ta đã tìm được lối vào mật thất gần nhà Bạch tiên sinh. Đang định lên tiếng hỏi lại loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ bên trong. Ta còn tưởng Bạch tiên sinh bị thương, lập tức không màng gì cả vội vàng xông vào, nhưng lại nhìn thấy..."

"Nhìn thấy gì..." Hứa Khắc cũng bị thu hút bởi lời miêu ta vững chắc của Lục Nhai.

"Xác chết chất đầy mật thất, toàn bộ đều là thi thể vụn nát. Còn hắn đang cầm thanh đao sắt bén, phân thây xác chết, tiến hành nghỉ thức tà ác. Ngươi còn nhớ trước đây Cẩu Tử còn mấy người huynh đệ nữa không? Tất cả bị người khác cưỡng ép khâu thành cơ thể chó."

Hứa Khắc gật đầu.

"Lúc đó bọn họ vô cớ biến mất, ta đã hỏi Bạch tiên sinh, hắn nói hắn cũng không nhìn thấy dấu vết của bọn họ. Nhưng mà..."

Lục Nhai nghiến răng: "Ta rõ ràng đã nhìn thấy bọn họ trong đống xác chết dưới tầng hầm."

"Cái này..." Hứa Khắc trợn mắt, căn bản không dám tin những điều này. Lục Nhai nói tiếp: "Cảnh tượng ở tầng hầm đó quả thật giống như địa ngục. Đến bây giờ khi ta nhớ lại vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Không chỉ mùi máu tươi nồng nặc đến mức nghe rợn cả người, trên mặt đất đều bị máu nhuộm thành màu đen đỏ. Tận bên trong cùng của tầng hầm là một pho tượng vô diện vô cùng quỷ dị đứng sừng sững ở đó!"

"Cho dù lúc đó chỉ nhìn thoáng qua nhưng nó vẫn thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của ta. Nếu như không tận mắt chứng kiến, ngươi chắc chắn không tưởng tượng ra được rốt cuộc tà ác đến mức nào!"

"Hình như hắn vô cùng kinh ngạc khi có người vô cớ xông vào. Ta lập tức phản ứng lại, chỉ sợ hắn sẽ giết người diệt khẩu. Không nói hai lời nhào ra khỏi mật thất, chạy về trong miếu giống như điên, muốn vạch trần bộ mặt thật của Bạch tiên sinh. Nhưng hắn vẫn luôn ngụy trang quá tốt! Căn bản không ai tin tưởng tai"
Bình Luận (0)
Comment