Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1625 - Chương 1625: U Ám Dũng Triều Tịch (2)

Chương 1625: U ám dũng triều tịch (2) Chương 1625: U ám dũng triều tịch (2)Chương 1625: U ám dũng triều tịch (2)

Ánh mắt nó đầy sự hoảng sợ, bất lực giấy giụa cố gắng đứng dậy.

Nhưng dưới thân thể của nó như có một vũng bùn vô hình. Trong vũng bùn đó có vô số bàn tay liên tục kéo nó xuống.

Dưới sự quan sát của Lý Phàm, con sư hổ thú cứ như vậy bị u ám nuốt chửng.

Hài cốt cũng không còn.

Từ đầu đến cuối, Lý Phàm không hề "nhìn thấy" sự hiện diện của u ám.

Nhưng đúng là sư hổ thú đã biến mất trước mắt hắn.

Lý Phàm cẩn thận kiểm tra mặt đất nơi u ám phủ xuống, không có lưu lại bất kỳ lực lượng nào.

"Đến rồi đi không dấu vết, khó lòng phòng bị." Lý Phàm sờ cằm, rơi vào trầm †ư.

Mà đám người U tộc kia lại lần nữa nhắm mắt và thành kính cầu nguyện.

"Tựa hồ chỉ có bọn họ mới có thể đáp lại u ám thông qua hình thức câu nguyện này. Nhân loại bình thường có làm ra dáng vẻ giống đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có cách dẫn động lực u ám."

"Điều đó rất dễ hiểu, chỉ có tham gia Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta, thông qua lời thề của tượng Chân Tiên và gia nhập vào lưới Chân Tiên, khi đó lời cầu nguyện của hắn mới được ta cảm ứng. Thiết nghĩ, lực u ám cũng tồn tại như một mạng lưới vô hình."

Lý Phàm thầm nghĩ: "Thế nên, mấu chốt ở đây là làm sao gia nhập vào mạng lưới này mà không bị u ám nuốt chửng."

Bên trong U giới, dáng vẻ quỷ dị của di thể Mặc Nho Bân vẫn còn sống động trước mắt. Chỉ là khi tiếp xúc với nó thì thân thể đều rơi vào kết cục như vậy. Rất khó tưởng tượng được thân thể và thần hồn có thể may măn thoát khỏi sau khi chìm vào trong u ám.

Tiếp theo, Lý Phàm ra lệnh cho thuộc hạ tử sĩ cố gắng bắt chước câu thông với u ám để chứng minh cho suy đoán của hắn.

Bọn họ đều bị u ám nuốt chửng, biến mất không một tiếng động. Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Trong khoảng thời gian ngắn, liên tiếp dẫn động lực u ám, dường như đã xuất hiện biến hóa rất nhỏ.

Vốn là chúa tể của Linh Mộc giới, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được cả thế giới trở nên âm u chỉ trong một khoảnh khắc.

Sau khi xác nhận với thủ lĩnh U tộc, Lý Phàm biết rằng đây không phải là ảo giác của hắn.

Mà đúng là u ám có khuynh hướng chuyển động ở nơi này.

Lý Phàm quyết định tạm thời ngưng thí nghiệm.

Sau khi hỏi nhiều người trong U tộc hồi lâu, cuối cùng Lý Phàm đại khái biết rõ tình hình hiện tại của lực u ám trong Huyền Hoàng giới.

Nó giống như một đại dương u ám hội tụ ở "phía sau" Huyền Hoàng.

Tuy vị trí đó đã được cố định bởi một lực lượng thần bí nào đó. Nhưng đặc tính bản thân u ám vô khổng bất nhập, dẫn đến nó có thể xâm lấn Huyền Hoàng và các tiểu thế giới thông qua bất kỳ "khe hở' nào.

Xâm nhập và cuối cùng là trở về U giới.

Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, tạo thành một kiểu tồn tại tương tự như "thủy triều".

"Càng cầu xin lực u ám tới tấp thì càng tạo thành nhiều khe hở. Khả năng u ám xâm nhập cũng càng mạnh."

Lý Phàm bình tính phân tích đặc tính của lực u ám.

Thiết nghĩ, nếu như lực lượng thần bí ổn định đại dương u ám không tồn tại, chỉ sợ cả Huyền Hoàng giới đã bị thủy triều u ám này ăn mòn đến mức thủng lỗ chỗ rồi.

"Sự tồn tại của Tiên Khư tạo thành đại dương u ám. Vậy thì cái gì đã giấu nguy cơ này một cách vô hình và thế nhân không phát giác được?” Liên tưởng tới hành động liều chết đi vào U giới của Mặc Nho Bân, Lý Phàm gần như có thể khẳng định, nơi đó chắc chắn tồn tại sự vật có liên quan đến Huyền Thiên Vương.

Hoặc là lực lượng còn sót lại của hẳn.

Hoặc là...

Chính bản thân hắn.

Từ trong U tộc chọn ra ba hậu bối trẻ tuổi, để bọn họ truyền thụ lại nghỉ thức câu thông lực u ám.

Còn Lý Phàm dẫn theo tộc trưởng U tộc, cùng với mười mấy tộc nhân cường tráng ra khỏi Linh Mộc giới.

Sự tồn tại của thủy triều u ám sẽ dẫn đến sự xâm nhập của lực u ám. Hiển nhiên Lý Phàm sẽ không cử hành nghỉ thức ở trong nhà của mình. May là hắn biết rất nhiều tiểu thế giới không có chủ.

Gần nửa ngày sau, Lý Phàm chọn được một tiểu thế giới thích hợp và lẻn vào trong đó.

Tiểu thế giới này không có mặt đất.

Chỉ có hang động nối liền nhau dưới lòng đất. Vật phát sáng duy nhất chính là lớp rêu sáng đôi khi sinh trưởng trên vách tường của hang động.

Nơi này khá thích hợp cho người U tộc ở lại.

Dưới sự thúc giục của Phương Tái Tề, thủ lĩnh U tộc bắt đầu nghi thức mở ra thông đạo U giới.

Sau đó, Lý Phàm ra lệnh hắn dẫn đường.

Lý Phàm cùng với Thiên Dương, Xảo Công cư sĩ, Liễu Như Trần, Phương Tái Tề, năm người nắm tay nhau đi sát theo thủ lĩnh U tộc.

Bọn họ tiến vào thế giới u ám tận cùng.

Lý Phàm đã thích ứng kha khá.

Đám người Xảo Công thì có vẻ rất căng thẳng và sợ hãi.

Tuy bọn họ đã nghe nói qua và đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Nhưng khi thật sự lạc vào thế giới lạ, bọn họ khó tránh khỏi ưu tư.

Mấy người kết nối với nhau bằng thần thức câu thông.

"Có thể phát giác ra người của Vạn Tiên Minh ở nơi này ư?"

Lý Phàm dò hỏi thủ lĩnh U tộc.

Hắn lại đưa ra một câu trả lời phủ định. "Lực u ám quá thâm sâu. Tuy bọn ta sinh sống trong đó đã lâu nhưng cũng khó thấy rõ sự vật xung quanh. Huống hồ, ta đã rất lâu rồi chưa trở về nhà. Xin thượng sứ để ta thích ứng một chút..."
Bình Luận (0)
Comment