Chương 1658: Phúc Tiên Minh trong ngục
Chương 1658: Phúc Tiên Minh trong ngụcChương 1658: Phúc Tiên Minh trong ngục
"Từ Bi Chân Tiên vô thượng, không rõ Khấu Hồng ta có tài đức gì mà được ngài ưu ái đến thế"
"Ta tất sẽ tuân theo lời dặn bảo của ngài, muôn chết bất từ."
Khấu Hồng trong âm u quan sát vô số U Ngục cao ngất xung quanh, ánh mắt dần dần kiên định.
Sau khi bước đầu vào Nguyên Anh, thực lực của Khấu Hồng vẫn không ngừng tự động nhích lên mỗi ngày như trước. Nhưng sức chú ý của hắn đã tập trung vào việc phá trận và giải cứu các tù nhân trong U Ngục.
"Dựa vào mình ta, muốn hoàn thành việc này, quả thực khá khó khăn." "Nhưng bên trong ngục giam này, ta tìm sự giúp đỡ ở đâu đây?"
Khấu Hồng lặng lẽ quan sát "hàng xóm" quanh đó, chọn đối tượng hợp tác phù hợp.
Như vậy, không rõ đã qua bao lâu.
Ngày này, Lý Phàm xem tin tức Khấu Hồng truyền đến, không khỏi mỉm cười.
Lại chỉ giả vờ không thấy, không đưa ra bất cứ sự đáp lại nào.
Khấu Hồng lại thử thêm vài lân mà không bỏ cuộc, cuối cùng đành phải từ bỏ một cách bất đắc dĩ.
"Không lẽ phán đoán của ta là sai sao?"
"Không phải thế chứ."
Trong lúc Khấu Hồng gặp bế tắc, một tù nhân mới đến đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn.
Người này không phải là thành viên của Vạn Giới Liên Hợp hội, bị giam cầm ở đây vì động chạm đến luật pháp Tiên Minh.
Đánh giá tội mà hắn phạm phải, sợ rằng đời này sẽ không có cơ hội ra ngoài.
"Giờ đám sâu bọ các ngươi hở ra chút là muốn chết, bù đắp tội lỗi của mình."
"Nào đơn giản thế được!"
"Ta muốn các ngươi muốn cũng không chết được, phần đời còn lại thối rữa và thảm đạm trong U Ngục không ánh sáng mặt trời!" Tu sĩ Vạn Tiên Minh chịu trách nhiệm áp giải nghiến răng nghiến lợi nói.
Và người tù nhân kia thì giữ im lặng. Có điều trong cái nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương ngập đầy khinh thường và sát khí.
Nhưng rất nhanh, tất cả đều hóa thành tiếng hét bi thảm dưới sự nghiền áp của trấn áp tàn khốc.
Trong đau đớn tột cùng, lời nói tiềm thức của một người luôn luôn vô cùng gần gũi với những suy nghĩ chân thực nhất trong lòng người đó.
Sau vài ngày bàng thính những lời người hàng xóm mới tới nói, Khấu Hồng xác nhận rằng hắn thực sự là đối tượng có thể hợp tác.
Một người, đợi sau khi hắn bị tra tấn đến hấp hối, Khấu Hồng lặng lẽ xuyên quan trận pháp, truyền tin cho hắn.
Đối phương ngay lập tức trợn trừng mắt, muốn xác định vị trí của Khấu Hồng. Rõ ràng chỉ là tốn công vô ích.
Sau đó, trải qua vài lần trao đổi giữa hai bên, Khấu Hồng cũng biết được tên của hắn.
Trương Phúc.
Tội hắn phạm phải cũng chẳng phải to tát, chỉ là độc chiếm một phần ba lợi nhuận một năm của Đan đường châu Mặc Linh.
Như trước đây, ngay cả khi loại chuyện như vậy lộ ra, chỉ cần tốn chút độ cống hiến, tìm mối quan hệ, tán tài trừ họa. Cũng qua.
Nhưng lúc này, cứ một mực không đúng dịp, một đối thủ một mất một còn của hắn chẳng rõ bằng cách nào đó cũng biết chuyện này.
Trực tiếp báo lên Tiên Minh tổng bộ.
Phản ứng của tổng bộ Vạn Tiên Minh lần này cũng nhanh bất thường.
Trương Phúc vẫn chưa kịp khơi thông quan hệ, sứ giả tổng bộ đã đến. Sau một cuộc điều tra đơn giản, bằng chứng rất chắc chắn, bắt hắn tại trận.
Ngay cả trình tự thẩm tra lại lần nữa theo quy định trước đây cũng không có, đưa thẳng đến trấp áp dưới U Ngục.
Đến lúc này Trương Phúc mới phản ứng, bản thân hắn bị kẻ khác tính kế.
Hắn vô cho rằng bản thân từ đây vạn kiếp bất phục, lại không ngờ được thế mà sẽ có bước ngoặt.
"Giúp giải thoát tội phạm bên trong U Ngục sao?"
"Đây là tội lớn chém đầu. Tuy bây giờ mọi người đều có thể chuyển sinh, nhưng trước khi đến ta đã nghe nói rằng dường như Vạn Tiên Minh đã đạt được thỏa thuận nào đó với Vãng Sinh thiên tôn nọ. Nếu ai đó phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ trong Tiên Minh thì sẽ mất đi cơ hội chuyển sinh. Chết thực sự!"
"Cũng tương tự như thành viên của Vạn Giới Liên Hợp hội gì trước đó, dường như cũng như thế."
Không nhận thấy cơ thể run rẩy kịch liệt của Khấu Hồng cách đó không xa, Trương Phúc tiếp tục nói: "Tuy bị giam giữ ở nơi này, trọn đời không có cơ hội ra ngoài. Nhưng dù sao cũng hơn là chết."
"Không chừng có thể chờ đến ngày nào đó Vạn Tiên Minh đại xá thiên hạ thì sao?"
Trương Phúc mới đầu không nhận lời, thậm chí còn âm thầm có suy nghĩ cử báo kẻ âm mưu làm loạn này, muốn lập công chuộc tội.
Nhưng, những lời đối phương nói sau đó lại khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
"Ở nơi này, chết cũng là một loại giải thoát." "Nếu không tin, ngươi nhìn những người bên cạnh là sẽ hiểu."
Trương Phúc từ lâu đã được nghe về sự khủng khiếp của U Ngục.
Và trong vòng tra tấn tàn bạo mà hắn vừa mới trải qua, hắn cũng đã trải nghiệm sâu sắc sự đáng sợ của trừng phạt tại đây.
Sau khi nghe những lời Khấu Hồng nói, lại tận mắt mấy tu sĩ bị tra tấn đến hoá rồ hoá dại, không còn hình người, hẳn hiểu rõ, bản thân nhất định không thể chịu đựng được cực hình của nơi này. Vậy nên hắn dứt khoát đồng ý với Khấu Hồng.
"Nếu chuyện quả thực không thực hiện được, cùng lắm thì đổi ý, bán kẻ này đi là được." Trương Phúc thầm nghĩ như vậy.
Nhưng toàn bộ những tính toán nhỏ nhặt này của hẳn đều hóa thành hư không sau khi tụng niệm một đoạn lời thề theo Khấu Hồng.
"Từ Bi Chân Tiên sao?" Trương Phúc ban đầu chẳng hề để tâm đến cái gọi là Chân Tiên này, nhưng sau này bất cứ khi nào ý nghĩ muốn phản bội xuất hiện trong lòng, một luồng cảm giác đại nạn ập đến khó hiểu cứ luôn nảy sinh.