Chương 1687: Nhiệt tịch băng phong biến
Chương 1687: Nhiệt tịch băng phong biếnChương 1687: Nhiệt tịch băng phong biến
"Thiên địa nhiệt tịch, vạn vật băng phong, Huyền Hoàng giới này vì ứng đối nguy cơ sinh tử mà sinh ra một đạo diễn hóa trong đó."
"Đưa vạn sự vạn vật thiên địa vào trạng thái hắc ám, yên tĩnh tuyệt đối để cầu tránh khỏi tai nạn. Trên lý luận đúng là có thể thực hiện."
"Chỉ tiếc, lực lượng ngoại lai quá mức cường đại, trực tiếp hủy diệt cả hệ thống trong phút chốc."
"Nhiệt tịch băng phong chỉ biến này lại không khác mấy thiên địa chỉ phách lực lượng hệ băng. Dao động năng lượng thỉnh thoảng tràn ra ngoài ta cố ý ngụy tạo mô phỏng ra hình tượng ta vừa mới tấn thăng, cảnh giới bất ổn." Lý Phàm đang suy tư, Thiên Vũ không thành đã ở trong tâm mắt.
Không hề dừng lại, trực tiếp bay vào Tôn gia trong thành.
Tuy rằng đời đời đều có thành viên gia tộc đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Hộ Pháp đường, hiện giờ trong tộc còn có ba tu sĩ Hợp Đạo. Nhưng Tôn gia lại biểu hiện vô cùng khiêm tốn.
Bên trong Thiên Vũ không thành chỉ mua vào hai động phủ liền nhau, bề ngoài nhìn qua không hề thu hút.
Chỉ có đi vào bên trong mới có thể phát hiện trong hai động phủ liên thông có càn khôn.
"Tôn Ngang? Ngươi còn biết trở về?"
Lý Phàm vừa phi thân tiến vào, một âm thanh có phần tức giận lập tức theo đến. Đúng là đạo lữ của thân thể chiếm đoạt Tôn Ngang, Ngô Ngưng Lộ.
Tu vi Ngô Ngưng Lộ và Tôn Ngang trước đây ngang nhau, đều là Hóa Thần hậu kỳ.
Chỉ là tình cảm giữa bọn họ cũng không hề tốt đẹp gì, lúc trước kết thành đạo lữ cũng là do áp lực giữa gia tộc hai bên.
Những năm này cũng luôn chưa có con nối dõi.
"Ấy? Ngươi đây là... Ngô Ngưng Lộ khí thế hung hăng, dáng vẻ hưng sư vấn tội.
Nhưng chờ sau khi nàng nhìn thấy dáng vẻ Lý Phàm lúc này, không khỏi giật mình.
Lý Phàm chỉ lườm Ngô Ngưng Lộ, chưa trả lời nàng. "Ta mệt rồi."
Nói một câu vô cùng hờ hững, sau đó bay về phía chỗ ở của Tôn Ngang.
Trong động phủ Tôn gia là một vùng sơn cốc hình vòng.
Kiến trúc quan trọng như Nghị Sự đường, bảo khố gia tộc vân vân tọa lạc bên trong sơn cốc.
Mà nơi ở của mỗi tộc nhân thì phân bố trong lòng núi hình vòng.
Đối với chuyện không từ mà biệt, sau đó lại tự dưng mất liên lạc của Tôn Ngang lúc trước, Ngô Ngưng Lộ đã sớm nhịn một bụng lửa giận.
Lúc này nhìn thấy đối phương sau khi về nhà vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững kia, trong lòng Ngô Ngưng Lộ càng thêm giận giữ tới cực điểm.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nàng muốn nổi cáu nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của đối phương, lửa giận ngập tràn lại nháy mắt dập tắt.
Há to miệng, ngay cả dũng khí gọi đối phương lại cũng không có.
Cảm xúc khó hiểu này mãi đến khi bóng lưng Tôn Ngang hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới dần tan đi.
"Ta thế mà bị hắn dọa sợ?!" Ngô Ngưng Lộ khó mà chấp nhận vừa sợ vừa giận.
Nhưng nhớ lại biểu hiện của Tôn Ngang vừa rồi, một suy đoán to gan không khỏi hiện lên trong đầu của nàng.
"Tôn Ngang hắn đột phá rồi?"
Vừa rồi lúc đối mặt với Tôn Ngang, Ngô Ngưng Lộ quả thực đã sinh ra cảm giác thấp thỏm lo âu chỉ có lúc đối mặt với trưởng bối gia tộc mới có thể sinh ra. Nghĩ tới đây, tức giận và bất mãn trong lòng Ngô Ngưng Lộ đều tan đi.
Mang ngạc nhiên lẫn vui mừng khó mà tin được, nàng vội vàng bay theo về nhà mình.
"Tôn Lang?"
Giống như trở về lúc vừa quen biết trước đây, Ngô Ngưng Lộ cẩn thận từng li từng tí thăm hỏi.
Lý Phàm nhắm mắt nằm trên giường, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của Ngô Ngưng Lộ.
Mắt đẹp Ngô Ngưng Lộ chuyển động, muốn cởi quần áo, cùng trèo lên giường.
Song lúc thân thể nàng sắp tới gần Lý Phàm, một trận hàn ý thấu xương lại khiến cho nàng không tự kiềm chế được Sợ run người, vô thức tránh xa. Nhìn kỹ lại, Ngô Ngưng Lộ hoảng sợ phát hiện da mặt mình lại ngưng kết một †ầng băng sương trong nháy mắt vừa rồi.
Nếu như chính mình không vô thức tránh né, Ngô Ngưng Lộ không hề nghi ngờ, bản thân sẽ bị trượng phu của mình đông thành khối băng!
Nàng vừa vui vừa giận.
Muôn vàn lời nói còn chưa nói ra miệng, lại nghe thấy Lý Phàm bỗng lạnh nhạt lên tiếng: "Vừa mới đột phá, vẫn chưa thể hoàn mỹ khống chế lực lượng của mình. Gần đây ngươi vẫn đừng nên tùy tiện tiếp cận ta mới tốt."
Đưa ấm áp bị từ chối, lúc này Ngô Ngưng Lộ lại không tức giận nữa.
Vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu: "Được, được. Không nghĩ tới Tôn Lang ngươi biến mất hơn nửa năm, lúc xuất hiện lần nữa lại cho ta bất ngờ lớn như vậy. Đại sự bậc này, nhất định phải thông báo để cho trên dưới toàn tộc đều biết."
Ngô Ngưng Lộ đang muốn ra ngoài, lại thấy một bức tường băng chặn ở cửa, ngăn cản đường đi của nàng.
Quay đầu nhìn về phía Lý Phàm.
Mắt Lý Phàm vẫn không mở ra, mà chính là nói câu nhìn như không quan hệ chút nào.
"Trước đây ba vị trưởng bối trong gia tộc đã quyết định chuyện ai đi Hộ Pháp đường nhậm chức chưa?"
Ngô Ngưng Lộ ngây ra một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại.
"Gia chủ tự nhiên không đi được. Hai người đại bá và tam thúc đùn đẩy lẫn nhau hồi lâu, không lâu trước đây nghe nói cuối cùng đại bá không đấu lại, đã thỏa hiệp..." Nói đến đây, Ngô Ngưng Lộ không kiềm được rút lại chân đã bước ra.
"Chi của chúng ta vốn không được chào đón lắm trong tộc. Nếu chuyện ta tấn thăng Hợp Đạo truyền đi, e rằng phải thay bọn họ đi Hộ Pháp đường một chuyến. Ít nhất ba trăm năm không được ra ngoài..."
"Hừ"