Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1690 - Chương 1691: Thời Gian Để Khe Hở

Chương 1691: Thời gian để khe hở Chương 1691: Thời gian để khe hởChương 1691: Thời gian để khe hở

Lúc rời đi thậm chí trong lòng còn sinh ra một tia không nỡ mờ nhạt.

Lý Phàm còn nhạy bén nhận ra được, tốc độ vận chuyển của 'Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú của mình so với thường tăng nhanh không chỉ mấy lần!

"Đây là nghiệm chứng có phải là tu Sĩ bản thổ Huyền Hoàng giới hay không?"

Lý Phàm tức khắc trong lòng ngâm có điều ngộ ra.

Ải thứ ba là nghiệm chứng có phải tu sĩ Ngũ Lão hội hay không.

Trong hư không, năm bức tượng đá không thấy rõ khuôn mặt vây quanh một vòng.

Lý Phàm cần đứng yên nửa canh giờ trong vòng vây của tượng đá.

Trong thời gian này không hề có dị thường mới coi như thông qua khảo nghiệm.

Lý Phàm đời này trong sạch. Vẫn chưa sinh ra bất kỳ liên quan nào với bên Ngũ Lão hội.

Bởi vậy tự nhiên cũng dễ dàng vượt qua kiểm tra.

"Mấy bức tượng đá này có chút môn đạo. Vậy mà giống như bám vào một tia lực lượng nghịch lý của năm thiên tôn..."

Cùng lúc bị tượng đá Ngũ Lão hội quan sát, Lý Phàm cũng quan sát năm thiên tôn này.

Đồng thời lòng có cảm giác: "Cho dù không phải thiên tôn đích thân đến thì cũng không kém là bao." "Nếu như sau khi ta trải qua ảo cảnh Triệu sư tỷ lại đến, dù là chỉ là những chuyện trải qua phân thân từng có..."

"Sợ rằng cũng sẽ khiến cho tượng đá phản ứng."

Năm bức tượng đá tan đi, Lý Phàm cũng nghênh đón khảo nghiệm cuối cùng trước khi nhập chức.

Xung quanh chợt rơi vào trong một mảnh hư vô.

Tôn Hưng Diệu và Nam Cung trưởng lão vừa rồi còn ở bên cạnh bỗng dưng mất đi bóng dáng.

Lý Phàm khẽ cau mày, liếc nhìn hai bên.

Không nhận ra điều gì dị thường.

Không phải bãy rập gì, cũng không †ôn tại âm mưu gì. Nơi này chỉ là một mảnh hư vô đơn thuần.

Ngoài Lý Phàm ra không còn vật gì khác nữa.

"Đây lại là khảo nghiệm gì đó?"

Lý Phàm hiểu được, cũng không sốt ruột.

Đứng trong hư không, xem Hộ Pháp đường rốt cuộc muốn giở trò gì.

Trong hư vô, dường như ngay cả thời gian đều đã mất đi ý nghĩa.

Không biết qua bao lâu, lấy mức độ kiên nhẫn của Lý Phàm đều có phần cảm thấy bực dọc.

Giống như bị toàn bộ thế giới quên lãng, ngoài bản thân ra, mọi thứ khác trên thế gian đều đã biến mất.

Nam Cung trưởng lão vẫn không có ý xuất hiện. "Sẽ không cứ như vậy bỏ rơi ta ở đây chứ?"

Xuất phát từ thiên tính không tín nhiệm người khác, trong đầu Lý Phàm không khỏi sinh ra ý nghĩ này.

Thậm chí hiện lên ý nghĩ muốn bày ra tu vi thật, phá vỡ cơ quan nơi đây, trực tiếp rời đi.

Nhưng nháy mặt lại bị Lý Phàm đè xuống.

Bình phục tâm trạng, Lý Phàm mở ra giao diện Hoàn Chân.

Xác định vân là năm định neo thứ tám, trong phút chốc, tất cả bất an, nôn nóng đều hoàn toàn biến mất.

Ở trong hư vô, tiếp tục chờ đợi.

Lại giống như đã trải qua hàng trăm, hơn ngàn năm, Lý Phàm bỗng nghĩ tới điều gì đó. Bắt đầu biểu hiện có chút nóng nảy.

Không yên tĩnh đứng tại chỗ nữa mà là phi hành, thăm dò bốn phía, dáng vẻ như muốn tìm được chỗ ra.

Sau đó Lý Phàm từ từ từng bước phóng đại cảm xúc bản thân bộc lộ.

Nhưng trước sau đều không biểu hiện ra mất khống chế, chỉ là hơi lộ rõ cảm xúc tiêu cực.

Như thế, lại như trăm ngàn năm trôi qua...

Cuối cùng, trong hư vô của bóng tối một lần nữa nghênh đón ánh sáng.

Nam Cung trưởng lão và Tôn Hưng Diệu xuất hiện lần nữa.

Lý Phàm hơi híp mắt, làm ra vẻ như đã qua mấy đời. Thậm chí còn nhìn kỹ hai người, dường như đang suy nghĩ thân phận của bọn họ. "Cửa ải cuối cùng này, cũng đã thông qua." Trên mặt Nam Cung trưởng lão rốt cuộc lộ ra nụu cười.

Hắn nhìn Lý Phàm, khen ngợi: "Tâm tính ngươi không tệ. ở trong khe hở thời gian ước chừng hơn hai trắm năm mới mơ hồ xuất hiện dấu hiệu mất khống chế. Hơn nữa còn có thể duy trì lý trí. Thành tích trong nhiều lần kiểm tra cũng khá tốt"

Sau khi Lý Phàm nghe được lời này, thật lâu không nói.

Giống như đang tiêu hóa tin tức này.

Nam Cung trưởng lão giải thích tiếp: "Ải này là khảo nghiệm trạng thái ổn định của tỉnh thần tu sĩ."

"Nói cho cùng cũng phải bầu bạn với Diễn Pháp Giác hơn ba trăm năm, nửa đường không thể lấy bất kỳ lý do gì rời đi. Nếu đến lúc đó không chịu nổi loại tra tấn này, trở nên điên điên khùng khùng, vậy thì không dễ làm."

Lý Phàm bỗng lên tiếng hỏi: "Vậy có †u sĩ từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo, không biểu hiện ra bực bội gì không?"

Nam Cung trưởng lão dường như không nghĩ tới Lý Phàm sẽ như thế hỏi, đầu tiên là sửng sốt một hồi.

Sau đó ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm trầm: "Nếu quả thật có loại này người..."

"Vậy càng không thể để hắn đến gần Diễn Pháp Giác."

"Cô độc một mình mấy trăm năm, tâm tính trước sau đều bình ổn như lúc ban đầu. Hoặc là kẻ điên, hoặc là tính tình cực đoan..."

Lý Phàm cắt ngang lời hắn: "Ta nghe nói có thiên tài tuyệt thế bế quan trăm năm cũng có thể không bị phân tâm. Không hề bị vây hãm mà tâm cảnh sụp đổ, đây không phải bình thường lắm sao?"

Nam Cung trưởng lão thản nhiên cười, khẽ lắc đầu, ung dung nói: "Loại thiên tài đó sẽ không tới nơi này. Trừ khi hắn có ý khác."

Lý Phàm tức khắc yên lặng.

Biểu cảm trên mặt Tôn Hưng Diệu bên cạnh cũng hơi lúng túng.

"Được rồi, hoan nghênh đến với Hộ Pháp đường. Kế tiếp ta sẽ giới thiệu cho ngươi những việc đặc biệt chú ý. Ngoài đủ loại điều lệ của Tiên Minh ra, càng nhiều hơn là những chỗ khi chung sống với Diễn Pháp Giác cần chú ý."
Bình Luận (0)
Comment