Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1692 - Chương 1693: Diễn Pháp Mãi Không Nghỉ (2)

Chương 1693: Diễn Pháp mãi không nghỉ (2) Chương 1693: Diễn Pháp mãi không nghỉ (2)Chương 1693: Diễn Pháp mãi không nghỉ (2)

"Thế mà lại xuất hiện trong tay Ngũ Lão hội. Hơn nữa dựa vào lời dặn dò của Nam Cung lúc trước để xem, xác suất gián điệp Ngũ Lão hội trà trộn vào không hề thấp. Cơ bản cứ cách mấy chục năm là sẽ xảy ra một lần như vậy..."

"Tuy xung đột chính diện, Ngũ Lão hội không phải đối thủ của Vạn Tiên Minh. Nhưng làm những âm mưu quỷ kế này, Vạn Tiên Minh lại kém hơn không ít."

Nhờ vào năng lực có thể gọi là nghịch thiên của bản nguyên Thiên Huyền Kính, Lý Phàm gần như đều biết quy thuộc của những ngọc bài cận pháp lưu lạc bên ngoài hiện tại.

"Là một trong ba trấn thủ, ta bị giám thị nghiêm ngặt, không dễ xuất thủ." "Có lẽ có thể đường cong cứu quốc, sử dụng ngọc bài cận pháp, sáng tạo cơ hội đơn độc ở chung với Diễn Pháp Giác."

Lý Phàm âm thầm suy tư.

Mười hai canh giờ rất nhanh đã qua.

Thế nhưng...

Diễn Pháp Giác vẫn nằm sấp trên bàn dài, khò khò ngáy ngủ.

Không hề có ý muốn tỉnh dậy.

Từ trên người hai Hợp Đạo trấn thủ khác, Lý Phàm mơ hồ cảm giác được đôi phần bất đắc dĩ.

"Tôn huynh, ngươi tới đi."

Trương Hư cười ha ha truyền âm.

Lý Phàm có thể nhạy bén nhận ra được Diễn Pháp Giác đã tỉnh từ sớm.

Giờ phút này nàng nằm trên bàn dài, tuyệt đối chẳng qua chỉ là giả vờ ngủ. Đối với lần này, ba vị trấn thủ Hợp Đạo biết rõ trong lòng, để Lý Phàm đánh thức đứa trẻ chẳng qua là vì hắn là người mới tới mà thôi.

Lý Phàm vẫn gọi là hiểu rõ tính cách Diễn Pháp Giác, tính trẻ con, thích thù dai, nhỏ mọn.

Nàng chắc chắn sẽ không cho người quấy rầy mình nghỉ ngơi sắc mặt tốt đẹp gì.

Mà những người trấn thủ bọn họ cũng chỉ là người phụ trách giám thị. Thật đúng là không biết làm thế nào với Diễn Pháp Giác.

Tính khí của tiểu tổ tông nổi lên, cũng chỉ có thể dụ dỗ nuông chiều.

Nhận ra được hai luồng thần niệm rơi lên người mình, Lý Phàm cũng không có từ chối.

Dựa theo phương pháp lúc trước Nam Cung trưởng lão dạy, điều động lực lượng diễn pháp không gian nơi này phong cấm, huyễn hóa ra một cái chiêng trên đỉnh đầu Diễn Pháp Giác.

Rồi sau đó bất ngờ gõ xuống.

Cheeng!

Thân thể Diễn Pháp Giác giật lên một cái thật mạnh, đột ngột ngẩng đầu lên.

Nháy mắt liền khóa chặt tên đầu sỏ là Lý Phàm, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận.

Lý Phàm nhún vai, hết sức vô tội nói: "Thời gian nghỉ ngơi, đã qua sáu giờ rồi. Đến lúc nên đi làm việc rồi."

Diễn Pháp Giác vẫn trợn to cặp mắt như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Giống như Lý Phàm phạm vào tội lớn tày trời gì vậy.

Lý Phàm nghiêm mặt, tiếp tục nói: "Đúng rồi, dựa theo quy định, thời gian lần này vượt quá sẽ được khấu trừ vào lần nghỉ ngơi tiếp theo."

"Ặc... Nhìn chằm chằm vào ta trong thời gian này thì cũng được tính đấy."

Lý Phàm sờ sờ mặt, dường như không ngại Diễn Pháp Giác cứ tiếp tục nhìn hắn như vậy.

Mà sau khi Diễn Pháp Giác nghe được thời gian nghỉ ngơi lần sau bị trừ bớt, nhất thời giống như con mèo nhỏ xù lông vậy.

Mắt to phủ lên một tầng mê hoặc, tràn đầy tủi thân nhìn về phía hai vị trấn thủ ở ngoài.

Hai người đều chột dạ quay đầu đi chỗ khác. Mà Lý Phàm thì nở một nụ cười mỉm thân thiện, giống như xem kịch vui đánh giá Diễn Pháp Giác.

Thậm chí còn huyễn hóa ra một cái đồng hồ cát, tính thời gian trôi qua.

Thừ người một lúc, nhìn càng lâu thì thời gian trôi qua càng nhiều, cuối cùng Diễn Pháp Giác cũng không thể kiềm chế được.

Hung hăng trợn mắt nhìn Lý Phàm một cái, tay nhỏ bé chợt vỗ bàn một cái.

Quang cầu ký tự vốn có chút ứ đọng, trong phút chốc lại nhanh chóng hoạt động lại.

Nụ cười Lý Phàm vẫn không thanh đổi như cũ.

Ở chỗ này mấy trăm năm, cũng chỉ có thể dựa vào việc trêu chọc đứa nhóc để giết thời gian. Ngay tại thời điểm Lý Phàm thành công ẩn núp, đến gần Diễn Pháp Giác.

Đại Khải, Thánh kinh.

Trải qua tám năm phát triển long trời lở đất, khí tượng thánh triều đã từ màu đỏ lột xác trở thành màu tím.

Mà phân thân Lý Bình tu hành Thiên Đế Khí Điển cũng vì vậy thành công bước chân và cảnh giới tầng thứ tư.

"Mượn vận may chói lóa của tỷ tỷ sinh linh, hôm nay ta đã có thể đánh một trận với tu sĩ thực lực Hóa Thần viên mãn của Huyền Hoàng giới."

"Nếu lại phát triển thêm mấy chục năm nữa, mở mang thế giới này đến cực hạn, chưa chắc đã không thể sánh vai với Hợp Đạo."

"Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nữa, sánh bằng Trường Sinh..." Phân thân khẽ lắc đầu.

"Đại trận Thiên Địa Vạn Linh đã bước đầu thành lập, là thời điểm khai đất mở đường."

Lý Bình vừa nghĩ trong lòng, không lâu sau thì Tôn Nhị Lang và Vương Huyền Bá xuất hiện trước mặt hắn.

"Bái kiến sư tôn."

Hai người đồng loạt hành lễ nói.

Phân thân Lý Bình vung tay lên, một tấm bản đồ giống như sao giăng đầy trời không biết từ đâu xuất hiện.

Mỗi một điểm sáng màu trắng đại điện cho một thiên động, tiểu thế giới.

Mà chỗ Đại Khải thì chính là hiện lên ánh sáng thần thánh màu tím.

Tôn Nhị Lang ngẩng đầu nhìn bản đồ trước mặt, chăm chăm xuất thần.

Đồng thời khi thần thức tập trung ở trên những điểm sáng màu trắng kia, các tin tức liên quan đến những tiểu thế giới đó cũng tương ứng xuất hiện trong đầu.

"Kết cục cụ thể của Huyền Hoàng giới hiện tại, trước đó ta đã nói qua với các ngươi rồi."

"Trước mắt, chúng ta vẫn còn chưa đối đầu trực diện với lực lượng của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão. Cho nên, quốc sách trong trăm năm tương lai là tập hợp lực lượng của các tiểu thế giới, mở rộng bản đồ Thánh triều."
Bình Luận (0)
Comment