Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1708 - Chương 1709: Tiên Tâm Lạc Phàm Trần (2)

Chương 1709: Tiên tâm lạc phàm trần (2) Chương 1709: Tiên tâm lạc phàm trần (2)Chương 1709: Tiên tâm lạc phàm trần (2)

Hai người quay trở về Tiên Lũy Vĩnh Hằng, thông báo tin tức triều ma âm tạm thời bị trấn áp, khiến cho Thanh Huyền quân reo hò như sóng gầm.

Sau đó, Thương Thiếu Quân triệu tập tâm phúc của mình và truyền lại phương pháp thao túng có tên là "diệt âm kiếm trận" của Lý Phàm.

Mọi việc đã bàn giao ổn thỏa, trước khi lên đường, Thương Thiếu Quân lại một mình triệu kiến Diêm Hoán.

"Thiếu Quân, xin hãy yên tâm, công pháp do Diễn Pháp Giác thôi diễn rất hữu hiệu. Các huynh đệ thỉnh thoảng mất đi thần trí, gần đây ít phát bệnh rồi." Diêm Hoán cúi đầu cung kính hồi đáp. ...

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Lý Phàm cũng biết được nguyên nhân khiến Diêm Huân vội vàng, không tiếc hao phí một miếng ngọc bài cận pháp trân quý để đi tìm Diễn Pháp Giác thôi diễn công pháp.

Thanh Huyền quân quanh năm trấn thủ ở bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, bị ảnh hưởng bởi ma âm mà không nhận thức được, trong đó có một số người tinh thần trở nên thất thường, thậm chí bọn họ còn làm ra hành động rút đao điên cuồng khiêu chiến với đồng bào.

Trước kia, số lượng người phát bệnh ít nên xử lý tương đối dễ dàng.

Nhưng theo thời gian dần trôi, hiện tại ở trong Đoạn Chưởng tiên thành, gần như đã có một phần năm Thanh Huyền quân bị lây nhiễm loại quái bệnh này.

Trước khi Lý Phàm thánh thai tới đây, Thanh Huyền quân đã bộc phát số lượng lớn một lần.

Chết vô cùng thảm.

Mấu chốt là bọn họ không phải chết do ma âm triều mà chết trong tay huynh đệ của mình, điều này khiến người ta khó có thể chấp nhận được.

Sĩ khí của Thanh Huyền quân xuống dốc, lòng quân tan rã.

Thương Thiếu Quân không còn cách nào ngoài việc sử dụng ngọc bài khó lắm mới kiếm được của mình để mời Diễn Pháp Giác giải quyết chuyện này.

"Người tu hành công pháp "Đoán Tâm Tích Ma Quyết" này có thể giúp đỡ những người khác kiên định đạo tâm, loại trừ ý niệm tai họa trong đầu. Tuy một lần nó chỉ có thể giải quyết lo âu của một người và hiệu suất hơi chậm nhưng đúng là nó rất hữu hiệu trong việc giúp các tướng sĩ hồi phục lại như cũ, nó còn âm thầm sinh ra kháng tính đối với ma âm." Thương Thiếu Quân giải thích với Lý Phàm.

"Đoán Tâm Tích Ma Quyết so với bí thuật mà ta truyền cho Thiếu Quân thì như thế nào?" Lý Phàm hỏi.

Thương Thiếu Quân hơi sững sờ, sau đó thốt lên: "Đương nhiên là kém xal"

"Vậy nếu Thiếu Quân không ngại thì truyền "Tiên Tâm Chú" xuống dưới đi. Tránh để cho mọi người chịu nỗi khổ ma âm quấy rầy" Lý Phàm để lộ vẻ mặt thương xót, truyền âm cho Thương Thiếu Quân.

Thương Thiếu Quân nghe vậy, nhất thời mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động mạnh.

"Tiên Tâm Chú..."

Cuối cùng hắn cũng biết được tên của bí thuật vô thượng kia, hai chữ "Tiên Tâm" trong đó khiến hắn càng suy nghĩ miên man bất định.

Trong khi ngạc nhiên trước sự hào phóng của Lý Phàm, Thương Thiếu Quân có chút miễn cưỡng khi truyền thụ bí thuật như vậy cho mọi người một cách vô điều kiện.

"Làm như vậy liệu có hơi phung phí không?”

Thương Thiếu Quân chắn trước mặt tâm phúc Diêm Hoán, lặng lẽ truyền âm dò hỏi Lý Phàm.

Sau đó, khi thấy vẻ mặt cười như không cười của Lý Phàm, Thương Thiếu Quân cảm thấy có chút không ổn thỏa.

Hắn khẽ ho nhẹ để che giấu sự lúng túng của mình.

"Cái tên Tiên Tâm Chú này quá mức rêu rao. Thiếu Quân đổi một cái tên bình thường một chút rồi truyền thụ xuống dưới đi." Lý Phàm nhắc nhở.

Thương Thiếu Quân liên tưởng đến công pháp mà Diễn Pháp Giác đã thôi diễn trước đây, quay lại hỏi Diêm Hoán: "Đây là "Rèn Tâm Quyết" của vị tiền bối này truyền lại, nó có thể bảo vệ các ngươi khỏi bị ma âm ăn mòn. Ngươi nhanh chóng truyền toàn quân, bắt buộc mỗi người đều phải học thuộc."

Cái tên Rèn Tâm Quyết này quá đỗi bình thường, đến nỗi sau khi Diêm Hoán nghe Thương Thiếu Quân nói xong thì vẻ mặt không có quá nhiều vui mừng. Hắn chỉ khom người lĩnh mệnh, lập tức thử tu hành tại chỗ.

"Có thể có được bí thuật như thế phòng thân, bọn họ lại không biết, quả nhiên là..."

Nhìn bóng lưng đi xa dần của Diêm Hoán, Thương Thiếu Quân có chút cảm khái.

"Nếu bọn họ biết được môn bí thuật này rất quý giá, nói không chừng bọn họ còn lo được lo mất, khó có thể học xong." Lý Phàm lại nói như thế.

"Thanh Huyền quân có trăm vạn người, tuy ta đã hạ lệnh nghiêm cấm truyền bí thuật ra ngoài nhưng có lẽ khó tránh khỏi chuyện này. Đạo hữu không lo lắng chút nào ư?" Thương Thiếu Quân khó hiểu nhìn về phía Lý Phàm.

Sau khi đối phương tới Tiên Lũy Vĩnh Hằng, một loạt hành động của hắn khiến Thương Thiếu Quân nghĩ mãi vẫn không đoán ra được.

Hắn không phải vì danh tiếng, lại càng không vì lợi ích.

"Tu sĩ Huyền Hoàng luôn coi trọng đồ của mình. Tuy nói bọn họ chịu sự ảnh hưởng của pháp không thể cùng tu nhưng trong lúc vô tình nội tâm nhận thức của các tu sĩ đã thay đổi."

"Vào thời Tu Tiên giới thượng cổ, không còn nhìn thấy được khung cảnh hưng thịnh, mọi người ngồi luận đạo, trao đổi và chia sẻ với nhau nữa rồi."

"Ta không thích như thế."

Lý Phàm thánh thai nhàn nhạt nói.

Cộng thêm cách cư xử của hắn ở trước mặt người ngoài cho người ta có cảm giác hắn không câu nệ gì, rất tự do và thoải mái.

"Truyền thì truyền, chỉ câm thuận theo tâm ý của ta, cho dù là tiên pháp thì có sao đâu?"

Thương Thiếu Quân nhìn bóng dáng của Lý Phàm, không khỏi có phần thất thần.

Hào khí như thế thật là hiếm thấy. Ở cùng một chỗ với nhân vật như thế, Thương Thiếu Quân cảm thấy bản thân cũng trở nên hào tình vạn trượng hơn...
Bình Luận (0)
Comment