Chương 1712: Táng cố khải tân đồ (2)
Chương 1712: Táng cố khải tân đồ (2)Chương 1712: Táng cố khải tân đồ (2)
Ân thượng nhân vừa nói, từng dòng văn tự xuất hiện từ trong không trung ở trước mặt hắn. Chúng tự động hội tụ và ghi chép.
"Mà con đường tân pháp của dựa ta để trúc cơ chính là dung nhập gông xiềng trên người vào bản thân!"
"Mặc cho quan ải phía trước có khó khăn đến mức nào, ngươi cũng có thể tự động biến hóa thích ứng..."
Ấn thượng nhân miêu tả hết sức cẩn thận, Lý Bình cũng chăm chú lắng nghe.
"Ví dụ như nếu ngươi cũng muốn tu hành "dựa ta để trúc cơ'. E rằng ngươi phải luyện hóa và hấp thu toàn bộ vương triều này vào trong cơ thể.." Hắn đột nhiên nói.
Lý Bình suy ngẫm chốc lát, có chút hiểu ra: 'Nếu như vậy thì sợ là Thiên Đế Khí Điển của ta cùng với hàng tỷ thần dân Đại Khải đều sẽ bị ta hấp thu trong nháy mắt."
"Dựa ta để trúc cơ chôn vùi những gì bản thân đã trải qua, tạo nên thành tựu vô hạn trên con đường đạo tương lai...
Ấn thượng nhân vỗ tay và tán đồng: "Đúng là như thết"
Khi văn tự cuối cùng được hình thành và tạo thành một quyển sách mỏng nhỏ. Ân thượng nhân cầm bản tâm đắc trong tay, vẻ mặt mừng rỡ.
Cho dù bản tâm đắc mà bản thân tổng kết đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa thì trong lòng Ân thượng nhân vẫn tràn đầy sự vui mừng, lật xem nhiều lần.
Nhưng khi nhìn trang giấy trống không tiếp theo, vẻ mặt hắn không khỏi hiện lên sự ngượng nghịu.
"Hỗn Nguyên kim đan. Thế nào là Hỗn Nguyên?”...
Vạn Tiên Minh, tổng bộ Tiên Minh.
Sau khi Diêm Hoán rời đi, không còn người ngoài thứ hai nào đi tới không gian diễn pháp.
Quả nhiên, ảnh hưởng của ác chú tập kích lần nữa vẫn chưa trôi qua, Diêm Hoán cũng chỉ làm điều đặc biệt với chuyện đặc biệt mà thôi.
Khoảng thời gian năm trăm năm canh giữ không trôi qua dễ dàng như thế.
Vì thế hai vị trưởng lão trân thủ Trương Hư cùng với Hoa Nguyệt Dạ đều có tuyệt kỹ giết thời gian riêng của mình. Trương Hư diễn hóa ra thế giới người phàm trong thức hải.
Sau đó hắn phong bế nhận thức của mình và đầu nhập vào trong đó, hắn luân hồi thể nghiệm đủ loại cuộc sống tuyệt vời của đời người.
Còn Hoa Nguyệt Dạ thì lại phân hoá ra một bản thân khác.
"Hai người" ngồi luận đạo, tỷ thí với nhau.
Không có người nào hiểu rõ chính mình hơn bản thân, nên tâm ý tương hợp, rất vui vẻ.
Về phần Lý Phàm, hắn không ham chơi như bọn họ.
Trong khi nghiên cứu các kết quả thôi diễn trận pháp mới nhất Giải Ly điệp cuối cùng, hắn theo dõi những trải nghiệm xung quanh thánh thai và các phân thân. Vì thế, sau khi bên phía Lý Bình nghe được tâm đắc Trúc Cơ của Ân thượng nhân thì bên phía Lý Phàm bản tôn cũng biết được ngay lập tức.
"Chôn vùi hết thảy những gì bản thân trải qua, xây dựng một con đường tương lai vô hạn?"
Lý Phàm trầm ngâm không nói gì.
Hắn chợt nghĩ tới dị bảo "Hoàn Chân" của mình.
Đánh giá từ hành vi trước đây của hắn "Bách thế trúc chân cơ', xây dựng thành công một phần Hoàn Chân thành nền tảng của tân pháp, chắc hẳn Hoàn Chân đã dung hợp một thể với hắn.
"Nói cách khác, nếu như ta muốn hoàn thành "dựa ta để trúc cơ", vậy thì nhất định phải bao gôm cả Hoàn Chân nữa..."
Ý niệm vừa xuất hiện, Lý Phàm cũng cảm thấy có phần hoang đường.
Một khi Hoàn Chân phát động, hết thảy thế giới trong phút chốc hóa thật thành hư, trở về điểm neo ghi chép.
Cho dù là Chân Tiên cũng không có ngoại lệ.
"Sau khi Ân thượng nhân dựa ta để trúc cơ thì có thể tùy ý dùng pháp tắc tàn hồn thế giới đã xây dựng nên hắn. Tương tự như vậy, nếu ta trúc cơ thành công..."
"Không cần sự trợ giúp của Hòa Chân nữa, tất cả hạn chế về điểm neo, bổ sung năng lượng, v. v đều có thể bỏ qua, trong một ý niệm, thế giới sinh và diệt, ta có thể quay lại tiết điểm thời gian mà mình muốn bất cứ lúc nào..."
"Loại năng lực này."
"Sợ rằng còn mạnh hơn cả Trúc Cơ kỳ rồi?" Lý Phàm âm thầm lắc đầu.
"Điều này tạo nên một nghịch lý."
"Nếu ta có loại năng lực này rồi, còn muốn truy tìm tân pháp gì nữa? Tay đấm Truyền Pháp, chân đạp Vô Diện, có lẽ chỉ là chuyện tiện tay mà thôi."
"Nếu như không có phương pháp đặc thù giúp ta phân tích trước bản chất của Hoàn Chân thì điều này đối với ta vốn là một con đường chết."
"Đôi khi, nội tình bản thân quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt lành gì"
Lý Phàm lơ đãng nhìn về phía Bác Vật Thần Tàng quán.
Lúc trước, khi hắn thảo luận với Ân thượng nhân, đối phương từng đề xuất phương pháp đánh cắp đầu lâu của Bạch tiên sinh. Dùng kế điệu hổ ly sơn, lấy Đế Tam Mô lừa gạt tổng bộ Tiên Minh.
Sau đó giả tạo đầu lâu, tiến hành hoán đổi nguyên vật.
"Bạch tiên sinh tự lấy thân mình ra làm cá giá, sau khi nghịch chuyển thiên địa, hết thảy linh tính trên người hắn đều tiêu tán và trở nên giống như hài cốt người phàm tầm thường."
"Haizz... ngoại trừ việc tính chất có chút cứng rắn."
"Thế nên chỉ cần tạo ra hàng nhái giống như đầu lâu ban đầu, dưới tình huống không phá hoại cấm chế thì có thể bất tri bất giác thu hồi đầu lâu của Bạch tiên sinh."
"Tuy lý luận là như thế nhưng thao tác thực tế..."
Ấn thượng nhân lắc đầu, sau đó không nói chuyện này nữa. Nhưng Lý Phàm vẫn chưa quên.
Hắn xác định chắc chắn rằng hài cốt Bạch tiên sinh không hề có điểm dị thường này.
Không chỉ là Ân thượng nhân không thể phát hiện chỗ khác biệt của thế giới u hồn này.
Ngay cả Huyền Thiên Kính cũng chỉ đưa ra mức giá thấp nhất là 1 điểm cống hiến sau khi giám định xương sườn của Bạch tiên sinh.