Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1722 - Chương 1723: Ba Chữ Nhiếp Trường Sinh

Chương 1723: Ba chữ nhiếp Trường Sinh Chương 1723: Ba chữ nhiếp Trường SinhChương 1723: Ba chữ nhiếp Trường Sinh

Nhìn những dòng chữ, hình ảnh này, trong tâm trí Bách Hoa đạo nhân, Vạn Tiên Minh không còn là ba chữ trống rỗng, trong nháy mắt đã có hình ảnh sinh động.

Bách Hoa đạo nhân càng xem càng kinh hãi: 'Khó trách người này dám nói năng ngông cuồng, có lòng tin tranh đoạt một trận với Vạn Tiên Minh. Tư liệu chi tiết thế này, không biết phải mất bao lâu mới sưu tập được. Không riêng gì vấn đề thời gian, có một số bí mật, chỉ sợ không có nội ứng có thân phận cao thì căn bản lấy không được."

Bách Hoa đạo nhân không cho rằng những thứ trước mắt là do đối phương tự bịa ra. Tư liệu quá kỹ càng, khả năng ngụy tạo rất thấp.

Nàng còn muốn nhìn kỹ thêm, đã thấy Lý Bình vung tay lên, màn sáng trước mặt lại thay đổi lần nữa.

Lần này, từ tư liệu vê Vạn Tiên Minh biến thành tin tức của từng thế lực trong Huyền Hoàng giới, thực lực mạnh mẽ, có thể hợp tác, tuy không mạnh nhưng có tài nguyên phong phú, có thể chinh phục để làm nơi sản sinh, thậm chí còn có cực kỳ nguy hiểm, không đề nghị giao thiệp...

Một bức tranh ẩn giấu bên dưới Huyền Hoàng giới từ từ hiện ra trước mặt Bách Hoa đạo nhân.

Trong lòng Bách Hoa đạo nhân rung động, đồng thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Bị ép xem nhiều bí mật của Thánh triều như vậy, sợ là không gia nhập cũng không được.

Còn về không nể mặt mũi, ra tay với đối phương...

Cho dù Bách Hoa đạo nhân có ở thế giới ban đầu của nàng là Trường Sinh kỳ, giờ phút này đối mặt với vị Thánh Hoàng Vô Diện kia, trong lòng nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng. Thậm chí mỗi lần sinh ra suy nghĩ đối địch, bản năng cũng sẽ có dự cảm vạn kiếp bất phục.

Chuyện này chưa từng xảy ra trong quá khứ. Thậm chí, vào lúc bị bắt được ở hồ câu cá trước đây, nàng cũng chưa từng xuất hiện cảm giác nguy hiểm như vậy.

Thế là, vào thời điểm Lý Bình mười phần bình tĩnh mời nàng gia nhập Thánh triều. Bách Hoa đạo nhân không chút do dự, lập tức đồng ý.

Lý Bình cất tiếng cười to: "Tốt tốt tốt. Có thể được Bách Hoa đạo hữu trợ giúp, phần thăng của chúng ta cũng nhiều hơn một phần."

"Trước mắt có một chuyện, vẫn cần đạo hữu hỗ trợ" Rõ ràng Bách Hoa vừa mới gia nhập, Lý Bình đã không kịp chờ đợi được nữa mà giao nhiệm vụ cho nàng.

Hình ảnh địa đồ trước đó bỗng nhiên thu nhỏ, cuối cùng tập trung vào một tiểu thế giới ngũ hoàn đan xen.

"Ngũ Hành đại động thiên này, ta muốn dùng nó làm giải thưởng cao nhất của giải thi đấu câu cá lần này. Nhưng hiện nay nó vẫn nằm trong biên giới châu Thiên Linh của Vạn Tiên Minh. Nơi giáp ranh biên cảnh, dễ dàng khiến cho Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội phát giác. Cho nên..."

Giọng điệu Lý Bình có chút chân thành tha thiết: "Còn cần làm phiền đạo hữu, di chuyển nó đến khoảng không phụ cận Đại Khải chúng ta."

Ngay từ đầu Bách Hoa đạo nhân cho rằng đó chỉ là một động thiên bình thường, cũng không quan tâm lắm. Nhưng sau khi Lý Bình truyền tới tài liệu cụ thể về Ngũ Hành đại động thiên, cơ thể tỏa ánh sáng vàng của Bách Hoa trong nháy mắt không khống chế nổi lung lay một trận.

Năm cái động thiên liên hoàn này thực sự quá lớn! Với thực lực của nàng đúng là có thể miễn cưỡng vận chuyển nó tới. Nhưng sau đó chắc chắn sẽ vô cùng mệt mỏi.

Đối phương liệu có thể nhân dịp nàng kiệt sức, mưu đồ làm loạn hay không?

Lúc này, Lý Bình cười cười: "Thật sự vì tại hạ không phân thân ra được nên bất đắc dĩ mới làm phiền đạo hữu."

"Nếu ta thật sự muốn đối phó đạo hữu, căn bản không cần dùng âm mưu quỷ kế gì..."

Giọng điệu Lý Bình không có chút dao động nào, dường như chỉ là đang trần thuật một chuyện rất đơn giản.

Theo Lý Bình, một số khôi lỗi làm bằng đá lặng yên không tiếng động xuất hiện trong hư không, bí mật vây Bách Hoa đạo nhân vào trung tâm.

Thực lực của những con khôi lỗi này chẳng ra làm sao, nhưng hơi thở phát ra từ trên thân bọn chúng khiến Bách Hoa cảm thấy vừa quen thuộc, lại sợ hãi.

Một tia sáng lấp lóe chiếu vào não hải Bách Hoa, nàng thoáng chốc đã tìm được từ trong trí nhớ nơi phát ra cảm giác quen thuộc này. Rõ ràng là những đợt tai họa kinh khủng tàn phá bừa bãi, diệt tuyệt vô số Tu Tiên Giới từ rất lâu trước đói

"Ngươi điên rồi?!" Bách Hoa đạo nhân nhịn không được thét to. Thân thể cũng không nhịn được nhanh chóng rời xa những khôi lỗi làm bằng đá này một cách vô thức.

"Ngươi đang đùa với lửa đấy! Sức mạnh của tai họa diệt thế, chúng ta há có thể khống chế? Nếu sơ ý một chút, chỉ sợ ngay cả Huyền Hoàng giới này, chốn dung thân cuối cùng của chúng ta cũng bị ngươi phá hủy mất!" Thân thể Bách Hoa đạo nhân run rẩy, vừa sợ vừa giận.

Nàng làm sao cũng không ngờ được, người bạn đồng hành này, thế mà lại là một tên điên từ đầu đến đuôi. Khó trách trước đây cảm nhận được cảm giác nguy hiểm khó mà diễn tả bằng lời trên người hắn... Đối mặt với lời chỉ trích của Bách Hoa đạo nhân, Lý Bình lại làm lơ.

Hắn hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Diệt thế hung tai chỉ tạm thời biến mất mà thôi. Ai có thể cam đoan sau này sẽ không xuất hiện lại? Coi như chúng ta may mắn có thể thoát khỏi Tiên Khư, nhưng về sau lại gặp phải một tai ương khác thì phải làm thế nào?"

"Một mực trốn tránh, cuối cùng cũng sẽ khó thoát khỏi được vận mệnh diệt vong. Chỉ có chủ động nghiên cứu và nắm được sức mạnh của bọn chúng mới có thể đạt được tự do thực sự!" Giọng điệu Lý Bình vô cùng kiên quyết, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment