Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1738 - Chương 1739: Thiên Tôn Chợt Truyền Tin

Chương 1739: Thiên tôn chợt truyền tin Chương 1739: Thiên tôn chợt truyền tinChương 1739: Thiên tôn chợt truyền tin

"Thiếu Quân không cần quá lo lắng, ai đến ta cũng không từ chối, càng nhiều càng tốt. Dù sao nếu chuyện chúng ta muốn làm không thành công...

"Chỉ sợ sau này sẽ không còn chỗ cho chúng ta dung thân ở Tiên Minh nữa." Lý Phàm thánh thai cười nói.

Lúc đầu Thương Thiếu Quân hơi sửng sốt, sau đó hắn gật đầu.

"Vậy thì chúng ta đi bái phỏng từng người đi!"

"Thiếu Quân, Đệ Nhất Kinh Luân này, có phải xuất thân từ Thời đại không?"

Trên đường đến Thiên Thụ châu của Vạn Tiên Liên Minh, Lý Phàm thánh thai đã hỏi vấn đề hắn nghỉ ngờ đã lâu.

Thương Thiếu Quân ngừng một chút, hình như hắn không cảm thấy bất ngờ khi Lý Phàm biết cơ mật của Tiên Minh liên quan đến "Thời đại".

Hản thấp giọng đáp: "Phải, cũng không phải."

"Theo ta được biết, Tiên Minh thật sự dùng 'Thời đại bồi dưỡng ra một nhóm tử sĩ. Nhưng suy cho cùng, dù sao thì đám người đó không sinh ra lớn lên ở Huyền Hoàng giới, cho nên thiếu một chút linh tính."

"Tuy trong quá trình mô phỏng thời đại, bọn họ đều thể hiện ra thiên phú kinh thế hãi tục. Nhưng sau khi bọn họ thật sự đến Huyền Hoàng giới, biểu hiện thực tế lại kém rất xa. Dùng làm bia đỡ đạn không sợ chết cũng rất thích hợp. Nhưng lại khó có thể gánh vác trách nhiệm lớn." Thương Thiếu Quân khẽ lắc đầu.

"Nhưng mà sau này, Tiên Minh lại †ìm được phương pháp cải tiến. Lý huynh cũng biết, mỗi một vị truyền pháp giả đều có tiểu thế giới riêng của mình?"

Lý Phàm thánh thai đáp: "Đã từng nghe thấy."

"Mỗi truyền pháp giả, chia một phần trong tiểu thế giới dưới trường của mình, cùng nhau tạo thành một 'Hồng Hoang đại giới. Nghe nói đó mới là loạn thế tàn khốc chân chính, cứ cách trăm năm, sẽ tiến hành một lần thanh tẩy hoàn toàn những sinh linh bên trong. Chỉ có những người nhận được lời khen tập thể từ truyền đạt giả trong trăm năm, mới có thể may mắn thoát khỏi."

"Lý huynh, ngươi phải biết rằng, sinh linh trong 'Hồng Hoang đại giới, hoặc là ý thức hồn phách được lựa chọn kỹ càng từ trong 'Thời đại, hoặc là tuyệt thế thiên kiêu trong thế giới của các truyền pháp giả. Có thể trổ hết tài năng trong hoàn cảnh như vậy... Năng lực của bọn họ có thể tưởng tượng được."

Giọng điệu Thương Thiếu Quân nghiêm túc: "Lai lịch của Đệ Nhất Kinh Luân chính là như thế."

"Từ Thời đại, đến Hồng Hoang đại giới, Đệ Nhất Kinh Luân từng bước một đi ra, cuối cùng được chư vị truyền pháp giả xem trọng, dùng chí bảo thiên tôn để lại, tái tạo thân thể. Thậm chí vì hẳn được tín nhiệm sâu sắc, hắn thậm chí còn được phép không cần phải xóa bỏ ký ức từng trải qua, tuy hiện nay hắn không đảm nhiệm chức vụ cụ thể nào trong Tiên Minh, nhưng cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thường hắn."

"Nói như vậy, vị Đệ Nhất Kinh Luân này thật sự có chút truyền kỳ." Lý Phàm thánh thai nghe Thương Thiếu Quân giới thiệu xong, có chút cảm thán nói.

Nhưng mà hắn lại có chút khó hiểu: "Nhân vật như vậy, chúng ta cứ vậy mà tìm đến cửa... Chẳng lẽ Thiếu Quân không sợ hẳn sẽ trực tiếp trói chúng ta đưa đến trước mặt chư vị truyền pháp giả sao?"

Thương Thiếu Quân cười ha ha: "Lý huynh lo lắng quá nhiều rồi. Khoan nói đến chuyện năm đó ta và Đệ Nhất Kinh Luân từng cùng nhau mạo hiểm, giao tình cũng không tệ lắm. Sở dĩ Đệ Nhất Kinh Luân này có thể được truyền pháp giả tín nhiệm, chính là bởi vì từ khi hẳn được sáng tạo ra, vĩnh viễn bị đánh dấu trung thành với Tiên Minh ở sâu trong linh hồn. Kinh nghiệm của hắn càng nhiều, thực lực càng mạnh, dấu ấn này càng sâu hơn."

"Đây chính là những lời hắn tự mình nói ra. Bản thân hắn cũng không quan tâm, ngược lại xem đó là vinh quang lớn lao. Những gì chúng ta làm, không phải vì Vạn Tiên Minh sao? Nếu hắn biết Vạn Tiên Minh âm thầm ẩn giấu rất nhiều âm mưu, đương nhiên sẽ không lựa chọn mặc kệ. Với tính tình của hắn, thậm chí còn đích thân đi một chuyến, nghiệm chứng lời nói của chúng ta." Thương Thiếu Quân tràn đầy tự tin.

Nhưng mà mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như mong đợi.

"Cái gì? Đệ Nhất Kinh Luân không có ở đây?"

"Rõ ràng chúng ta đã hẹn trước rồi!"

Thương Thiếu Quân và Lý Phàm bị ngăn lại bên ngoài phủ đệ Kinh Luân.

Sắc mặt Thương Thiếu Quân khó nhìn, uy áp thuộc về tu sĩ Hợp Đạo cuồn cuộn từng trận. Tuy sắc mặt của hai tên thị vệ trước cửa có chút tái nhợt, nhưng vẫn có thể giữ bình tĩnh giải thích: "Đại nhân thứ tội. Thật sự là chủ thượng nhất thời nhận được bí lênh của Tiên Minh, vội vã xuất phát. Chuyện này khẩn cấp, cho nên cũng không kịp chào hỏi..."

Thương Thiếu Quân thử dùng linh phù liên lạc với Đệ Nhất Kinh Luân. Quả nhiên không ai trả lời.

Hắn và Lý Phàm liếc mắt nhìn nhau, biết mình không thể cưỡng cầu, đành phải hừ lạnh một tiếng bỏ cuộc.

"Ta thấy, không phải Đệ Nhất Kinh Luân cố ý không gặp, mà là thật sự có chuyện quan trọng." Lý Phàm nhỏ giọng nói.

"Ừ. Ta hiểu rõ tính cách của Đệ Nhất Kinh Luân, sẽ không ra vẻ từ chối. Chỉ là không biết rốt cuộc Tiên Minh đã xảy ra chuyện gì, Đệ Nhất Kinh Luân bị điều động khẩn cấp, chuyện này cũng không nhỏ." Thương Thiếu Quân lẩm bẩm.

Mục tiêu đầu tiên thất bại, hai người định đổi hướng đi tìm Kỷ Hoành ở Thiên Vũ Châu.

Nhưng không ngờ Kỷ Hoành Đạo cũng bị một tờ giấy bổ nhiệm điều đi rồi.

Hai người nhìn lẫn nhau, dứt khoát tạm thời ngừng tìm kiếm người.

"Có gì đó không đúng. Để ta tìm người nghe ngóng thử xem." Thương Thiếu Quân cau mày.
Bình Luận (0)
Comment