Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1755 - Chương 1756: Ám Kim Tam Nhãn Lô (2)

Chương 1756: Ám kim tam nhãn lô (2) Chương 1756: Ám kim tam nhãn lô (2)Chương 1756: Ám kim tam nhãn lô (2)

Có điều đây không phải di thể hoàn chỉnh. Mà là cái xương sọ khổng lồ riêng lẻ.

Điều làm tâm trí Lý Phàm chấn động chính là chính giữa khung xương sọ này không ngờ vẫn còn tồn tại một con mắt!

Con mắt cũng không mất đi sức sống, chết đi như xương sọ.

Chỉ là nó đang đóng chặt, vẫn còn liên tục hơi động đậy.

Trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, phân thần Lý Phàm quyết định nhanh chóng, bỏ chạy khỏi di vật giới diệt đang bám vào.

Chỉ dừng lại giữa hư không, không tiến vào Đoạn Tiên lâu cùng ba người.

Phán đoán của hắn rất chính xác.

Con mắt to lớn kia chợt mở ra, liếc nhìn một vòng. Sau khi không phát hiện có gì khác thường, lúc này mới nhắm lại một lần nữa.

Lúc này ba người tu sĩ họ Triệu mới có thể tiến vào Đoạn Tiên lâu.

Phân thần Lý Phàm không tiếp tục nhìn chằm chằm vào xương sọ ba mắt kia nữa mà nán lại ở ngoài Đoạn Tiên lâu, kiên nhẫn chờ bọn họ trở về trong hư không.

"Xương sọ ám kim sắc, ba mắt."

"Rất giống với 'Một' Tự Quyết mà lúc trước ta phát hiện. Chỉ là cái bên trong tiên chu này..."

"Hình như yếu hơn chút?"

Cũng không phải càng lớn thì có nghĩa càng mạnh.

Xương sọ ba mắt ám kim sắc mà trước đây Lý Phàm gặp được, dù là cầu mắt thứ ba cũng không còn, đơn thuần biến thành bồn nuôi cấy nấm mốc 'Một' Tự Quyết xám xịt. Nhưng vẫn làm Lý Phàm cảm thấy vô cùng nguy hiểm như cũ. Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tử hoàn sinh. Vì vậy, Lý Phàm luôn dùng Thần quang bảy màu phong ấn lại, không tìm đường chết nghiên cứu nó.

Tuy xương sọ ba mắt trước mắt đây to lớn hơn, thậm chí con mắt vẫn còn sống.

Nhưng Lý Phàm cảm giác nó đã hoàn toàn chết đi, không còn cơ hội sống lại.

Đây là một loại cảm ứng huyền diệu khó giải thích.

"Ta chưa từng thấy nhiều vật bên ngoài Huyền Hoàng giới trong luân hồi, tới đây chưa bao lâu, gần như gặp phải liên tục."

"Xem ra tiên chu này thật sự có vài thủ đoạn."

"Tài nguyên thế giới chưa hoàn chỉnh, vậy ắt phải lén lút thu hoạch vật phẩm sinh tồn cần thiết, vật tận kỳ dụng từ trong tỉnh hải. Xem ra lai lịch tiên chu này có lế còn vượt qua sức tưởng tượng của ta..."

Lý Phàm suy nghĩ lên xuống, trong lòng không ngừng mưu tính, tạo ra đột phá từ chỗ nào.

Từ cuộc nói chuyện của ba tên tu sĩ vừa rồi nên biết được, hình như gần đây tiên chu bị cuốn vào nội chiến quyền lực giữa Tiên Khu viện và Đoạn Tiên lâu.

Người ngoại lai như Lý Phàm rất vui vẻ quan sát trước tình huống này. "Chỉ có vũng nước đục mới có thể mò được cá. Nghĩ cách, để tiên chu này loạn một chút."

Cũng không bao lâu sau, ba người tu sĩ họ Triệu đi ra từ trong Đoạn Tiên lâu.

Hoàn toàn tương phản sự tức giận bất bình vào lúc tới, lần này tất cả bọn họ đều lộ vẻ mặt vui mừng, không kiềm chế nổi vẻ phấn khích trong ánh mắt.

Đứng trên con đường lục sắc vô hình, mãi đến khi lên giữa hư không, bọn họ mới bàn tán sôi nổi.

"Không ngờ Đoạn Tiên lâu thật sự tìm được phương pháp lợi dụng lực lượng giới diệt!"

"Di vật trong hư không vô cùng vô tận, cuối cùng lần này thật sự không cần lo hao hết nguồn năng lượng!"

"Lần này có thể xem kịch hay rồi!" "Phải, Thiên Khu viện vẫn luôn không đồng tình với việc nghiên cứu sức mạnh hủy diệt thế giới, mấy năm nay vẫn chèn ép một cách cứng rắn. Không biết đã có bao nhiêu tu sĩ vì điều này mà trở thành chất dinh dưỡng của 'Thần Thự. Nếu không phải mấy năm gần đây không thể chống đỡ nổi nữa thì ta thấy bọn họ cũng sẽ không chịu thỏa hiệp."

"Nghĩ vậy, Đoạn Tiên lâu chỉ mất hơn năm trăm năm đã có được tiến triển lớn như vậy mà Thiên Khu viện nắm quyền gần mười nghìn năm vẫn không làm được gì cả. Khiến tiên chu càng ngày càng tệ, xuống cấp. Thiên Khu viện đúng là đáng chết."

"Bầu trời của tiên chu sắp có biến rồi. Huynh đệ chúng ta phải sớm đưa ra dự định mới được. Nói không chừng có thể nhân cơ hội này, thoát khỏi tấm thân đang mang tội..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tham vọng trong lòng đối phương.

Chẳng qua lặng lẽ ẩn vào nơi hư không không người.

Sau khi bọn họ quay lại sơn cốc ban đầu lại trở nên trâm mặc ít nói, trông có vẻ giận dữ bất bình.

Sau khi phục mệnh với Câu trưởng lão, thì tới sống ở một căn nhà gỗ trong Sơn cốc.

Ở đây có tổng cộng trăm tên tu sĩ cư trú.

Cứ cách một khoảng thời gian thì trong bọn họ sẽ có người rời khỏi tiên chu, thu thập di vật của thế giới đã bị hủy diệt.

Người tiên chu dường như rất sợ hãi Tỉnh hải chí ám ở bên ngoài, mỗi lần trước khi thi hành nhiệm vụ đều có vẻ thấp thỏm không yên.

Còn chuyện thu thập di vật, quả thực có tỷ lệ thương vong rất cao.

Không phải bị thương thật trong tinh hải ngoài tiên chu, mà là do mỗi lần ra ngoài, thọ nguyên của người tiên chu hình như sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Tu sĩ họ Triệu, tên Triệu Thiên Giang này, sau hai lần ra ngoài thì những nếp nhăn trên khuôn mặt lại càng rõ ràng hơn.

"Chẳng trách ta không thấy tu sĩ trẻ tuổi nào ở đây cả, mà toàn là người trung niên lớn tuổi." Lý Phàm chợt hiểu ra.

Tâm trăm người trong sơn cốc, bình thường cũng không tu luyện.

Ngoại trừ việc phải đảm nhận nhiệm vụ ra ngoài thu thập di vật, cũng không cần phải làm việc gì khác. Từ trong những cuộc nói chuyện hàng ngày của bọn họ, Lý Phàm cũng thu thập được một lượng lớn thông tin liên quan tới tiên chu.
Bình Luận (0)
Comment