Chương 1787: Vô Lượng phủ bụi trân
Chương 1787: Vô Lượng phủ bụi trânChương 1787: Vô Lượng phủ bụi trân
Ao tỉnh huyết là một nơi bí địa của Tôn gia, bên trong lưu trữ huyết mạch tỉnh huyết dòng chính gia tộc bình thường dâng hiến.
Lại thêm lấy bí pháp luyện chế, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn nhiều so với tinh huyết của người chí thân Tôn Lộ Viễn.
Chỉ có điều thu thập tinh huyết con cháu gia tộc nhất thời, không thể làm quá mức nhiều lần, nếu không nhất định sẽ gây nên nghi ngờ. Vì vậy cần một khoảng thời gian tương đối dài mới có thể tích góp lượng cần tẩm bổ.
Trước đó Tôn Lộ Dao từng hưởng mấy lần tư vị như vậy, đúng là có chút hiệu quả. Nhưng mà...
"So sánh với thủ đoạn của tiền bối, xa xa không bằng."
Tinh huyết gia tộc tẩm bổ, nói đến cùng chính là cường hóa lực lượng tàn hồn Tôn Lộ Dao.
Lực lượng bản thân càng mạnh, ăn mòn với Vô Lượng Kính cũng càng dễ dàng.
Mà Lý Phàm lại trực tiếp bày ra pháp môn nắm giữ Vô Lượng Kính trước mặt hắn.
Không chỉ không cần phải dùng man lực ăn mòn, thậm chí ngay cả Vô Lượng Kính tổn hại tan tác đều có dấu hiệu dân phục hồi, làm hắn không cảm nhận được đau đớn khi đối mặt Vô Lượng Kính như lúc trước nữa.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng công phu mặt ngoài vẫn phải làm. Sau đó giả vờ như có hơi tiếc nuối.
Tôn Lộ Viễn nhìn trong mắt, an ủi: "Cứ xem lần này ra ngoài có thuận lợi hay không, nếu như về nhanh, vẫn có dư dả thời gian."
Nói xong lời này, Tôn Lộ Viễn lại quay về làm một số chuẩn bị.
Chờ trở lại trong mật thất lần nữa đã biến thành dáng vẻ một vãn bối Tôn gia.
Lại là ngụy trang thường dùng của Tôn Lộ Viễn ngày thường.
"Bị"
Cất Vô Lượng Kính vào trong lòng, Tôn Lộ Viễn lặng yên rời đi Tôn gia, đi đến châu Thạch Lâm.
€ó lẽ là vì tổn hại không ổn định, Vô Lượng Kính không thể sử dụng pháp trận truyền tống, chỉ có thể thân thể phi độn. May mà chút lộ trình này đối với tu sĩ Hợp Đạo cũng không quá xa xôi, rất nhanh đã tới lối vào Bách Thạch động thiên.
Dựa theo cảm ứng của Tôn Lộ Dao, không ngừng đi sâu vào dung động dưới lòng đất.
Gặp phải đường cùng thì cưỡng ép phá vỡ, cách nơi cần đến càng lúc càng gần.
"Nơi quỷ quái này." Nhưng càng đi xuống, vách tường dung động lại càng cứng rắn, Tôn Lộ Viễn vậy mà cũng trở nên hơi cố sức.
"Ca, sắp rồi." Tôn Lộ Dao cảm ứng khí tức quen thuộc phía trước, trong lòng không nhịn được có phần hưng phấn.
Có lẽ là vì trước đó ở dưới lòng đất quá sâu, ảnh hưởng tới cảm giác của hắn. Chờ khi thực sự tới nơi này, hắn mới phát hiện mảnh vỡ này có thể còn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn một ít.
"Hửm?! Phía sau có người?"
Lúc gần như chỉ cách mảnh vỡ Vô Lượng Kính một bức tường, Tôn Lộ Viễn chợt biến sắc, dừng bước.
"Vậy mà bị người truy tung rồi."
Tôn Lộ Viễn phản ứng rất nhanh, vội vàng thay đổi phương hướng tiến lên, tiếp tục đi sâu vào bên trong dung động.
Thình lình tăng tốc, thân hình đã nháy mắt biến mất trong thông đạo như mê cung.
Hai tu sĩ mặc trường sam màu lam lúc này hiện ra thân hình, vẻ mặt hơi khó coi.
"Đáng chết, vẫn bị hắn phát hiện."
"Xem ra tu vi tên Tôn Lộ Viễn này lại có tinh tiến." "Không sao, chúng ta đã phong tỏa cửa vào. Hắn trốn không thoát.'...
Song hai người này không biết là, ở nơi chỗ sâu hơn của dung động, Tôn Lộ Viễn đã mượn Vô Lượng Kính, xem tất cả hành động của bọn họ vào trong mắt.
"Thiên Quyền, Trần gia."
Tôn Lộ Viễn hừ lạnh.
Đối với Trần gia luôn ngấp nghé Dược đường của Vô Lượng Kính này, Tôn Lộ Viễn tự nhiên đã sớm biết đủ loại động tác nhỏ của bọn họ.
Nhưng dẫu sao đối phương vẫn có chút căn cơ, trước khi không làm ra hành động cụ thể lại không có lý do làm khó dễ.
"Lại là chủ động tới cửa, cho ta cơ hội."
Tôn Lộ Viễn thoáng chốc lên kế hoạch trong đầu.
Hiển lộ ra khí tức bản thân, hấp dẫn hai người Trần gia đến chỗ sâu hơn dưới lòng đất.
Sau đó lại lặng yên ẩn nấp, nhanh chóng trở về chỗ mảnh vỡ Vô Lượng Kính.
Ầm!
Mở ra một động huyệt phong bế, Tôn Lộ Viễn rất nhanh đã toả định vị trí mảnh vỡ.
Nơi này hình như là một di tích tông môn thượng cổ, mảnh vỡ Vô Lượng Kính thế mà bị dung hợp vào trong một pháp bảo dạng kính khác.
Chỉ tiếc tông môn nơi đây đã sớm hủy diệt, pháp bảo dạng kính này cũng bảo vật phủ bụi, chôn sâu dưới lòng đất mấy ngàn năm. Biết nơi này không nên ở lâu, Tôn Lộ Viễn không kịp nhìn kỹ, thu hồi nó.
Sau đó không thiết ẩn nấp nữa, thậm chí thiêu đốt tinh huyết, một thân thực lực nháy mắt đều bạo phát.
Trong phút chốc đã vọt tới cửa ra vào Bách Thạch động thiên.
Hai tu sĩ trông coi cửa động trong lúc vội vàng không kịp phòng bị, nhất thời không ngăn cản nổi. Vậy mà để Tôn Lộ Viễn cứ vậy xông ra ngoài.
"Trần gia! Thù này không báo thề không làm người!"
Rõ ràng không bị thương gì, Tôn Lộ Viễn lại bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức còn nhanh chóng suy yếu.
Âm thanh như lôi đình, vang vọng thật lâu trên không châu Thạch Lâm. Sau đó Tôn Lộ Viễn hóa thành một độn quang, tiếp tục bay về trung tâm Tiên Minh.
Chỉ để lại hai tu sĩ Trần gia có phần chẳng hiểu ra sao.
Chờ hai Hợp Đạo trúng kế điệu hổ ly sơn trong dung động khoan thai chạy đến, bọn họ mới phản ứng lại.
"Hỏng rồi." Bốn người nhìn nhau, vẻ mặt u ám.
Chuyện đã bại lộ, không thể truy sát giữa ban ngày ban mặt nữa.