Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1789 - Chương 1790: Huyền Hoàng Ẩn Hung Hiểm

Chương 1790: Huyền Hoàng ẩn hung hiểm Chương 1790: Huyền Hoàng ẩn hung hiểmChương 1790: Huyền Hoàng ẩn hung hiểm

Hơn nữa, Lý Phàm cũng thoáng qua nhìn Hồng Mông Kiến Phương đại trận càng hoàn chỉnh hơn, không nói tới phục hồi hoàn hảo, tiến hành tu bổ một chút vẫn không thành vấn đề.

Sau ba ngày, Vô Lượng kính linh là Tôn Lộ Dao cuối cùng cũng thức tỉnh từ trong cơn mê man ngắn ngủi.

"Ca, ta cần một vài đồ vật."

Sau khi báo vật tư sửa chữa trận pháp, hắn lại rơi vào hôn mê.

Tôn Lộ Viễn nhìn vật tư chỉ tiết do đệ đệ truyền đến, vội vã chạy đi gom góp.

Mà trong khoảng thời gian này, dược đường Trần gia luôn chú ý kỹ đến hướng đi mới của Tôn Lộ Viễn vì sợ bị Tôn Lộ Viễn trả thù.

Nhưng Tôn Lộ Viễn lại dường như quên mất chuyện này, đi ra đi vào như đang bận về việc khẩn cấp nào đó.

Điều này làm cho Trần gia có phần bối rối.

Hơn nữa từ đầu đến cuối bọn họ cũng không liên lạc được với chỗ dựa của bọn họ ở tổng bộ Tiên Minh - Truyền Pháp giả Xương.

Thế nên Trần gia cũng lựa chọn án binh bất động và yên lặng theo dõi.

Khi Tôn Lộ Viễn thu thập mặc kệ giá thành, rất nhanh vật tư cần thiết đã chuẩn bị đủ.

Nhìn qua là do Tôn Lộ Dao hấp thu, nhưng thật ra là do phân thần Lý Phàm ra tay. Cùng với trung tâm trận pháp tan nát khôi phục lại, tình trạng của Vô Lượng Kính mới từ từ ổn định.

Sau khi nghe chuyện đệ đệ gặp phải, Tôn Lộ Viễn cau mày.

"Đệ, không biết ngươi còn nhớ di tích thượng cổ nơi chúng ta tìm được cái gương này lúc trước không?”

Tôn Lộ Dao hơi ngẩn ra.

"Lúc trước ta còn tưởng phế tích kia chỉ đơn thuần là di tích cổ đại đã trải qua sự thay đổi của năm tháng. Nhưng ngươi vừa nói như thế..."

Sắc mặt Tôn Lộ Viễn hơi khó coi: "Chỗ kia hình như là bị cơn bão ma diệt trong kính hủy hoại tạo thành..."

"Có lẽ là bởi vì trước đó thả ra nên mới có thể để hai huynh đệ chúng ta có cơ hội lợi dụng. Nếu không lấy tu vi của chúng ta lúc đó thì làm sao có thể thu phục được cái gương này."

Tôn Lộ Dao nhớ lại cảnh tượng trước kia, cũng chầm chậm tỉnh táo lại.

"Có khả năng lắm. Ta còn nhớ rõ ban đầu trong di tích gần như không tìm được đồ vật nào có giá trị, thứ duy nhất có thể được Thiên Huyền Kính công nhận thì độ cống hiến cho ra cũng rất thấp..."

"Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương. Sau này ta sẽ quay lại di tích năm đó thăm dò một chút. Cửa vào nơi đó cực kỳ bí ẩn, lại thêm chỉ còn lại một mảnh phế tích, đã nhiều năm như vậy hẳn là thay đổi cũng không lớn. Nói không chừng sẽ có phát hiện gì." Tôn Lộ Viễn trầm giọng nói.

"Ca, cẩn thận" Tôn Lộ Dao cũng không có khuyên can mà dặn dò.

"Còn có Trần gia..." Tôn Lộ Viễn chợt hừ lạnh. Hắn lại nhớ đến cảnh tượng khó hiểu Vô Lượng Kính suy diễn ra lúc trước.

"Thế lực đánh khó phân thắng bại với Vạn Tiên Minh hình như là thánh triều Đại Khải lúc trước đệ đệ thăm dò."

"Nói như vậy, dự phán của Thiên Huyền Kính vẫn có căn cứ nhất định."

"Hai đại kỳ vật đều cho ra tiên đoán như thế..."

"Xem ra là lúc thử tiếp xúc với đối phương rồi."

Đương nhiên Tôn Lộ Viễn sẽ không tự tìm tới tận cửa ngay từ đầu.

Dù sao bây giờ thánh triều Đại Khải còn chưa công khai đối địch với Vạn Tiên Minh, trước tiên để tâm phúc của mình tìm hiểu một phen rồi lại đưa ra quyết định cụ thể tiếp theo.

So sánh với đó, tai ách dị động vốn cho là chí bảo, nhưng bây giờ lại, điểm này càng khiến Tôn Lộ Viễn lo lắng.

Đệ đệ đã trở thành Vô Lượng Kính Linh, chắc chắn không thể vứt bỏ được.

Tôn Lộ Viễn chuẩn bị một phen rồi dự định quay về di tích năm đó xem thử.

Tao ngộ của Bách Thạch động thiên làm Tôn Lộ Viễn biết chắc chắn Trần gia còn đang bí mật theo dõi hắn.

Vì để tránh phiền phức không cần thiết, Tôn Lộ Viễn trực tiếp liên lạc với một người bạn cũ.

Kỷ Hoành Đạo!

"Lão Kỷ này, có chuyện, ta muốn mời ngươi giúp... Tôn Lộ Viễn thông qua linh phù liên lạc với hắn.

Rất nhanh, Kỷ Hoành Đạo đi đến cửa Tôn gia.

"Ha ha ha, lão Tôn, năm đó nợ ngươi một ân tình, cuối cùng cũng có thể trả rồi." Kỷ Hoành Đạo cười ha ha.

"Nghe nói gần đây ngươi nổi lên xung đột với dược đường Trần gia?" Khi vào trong phòng Kỷ Hoành Đạo đột nhiên hạ giọng.

"Đúng vậy, không biết làm sao mà Trần gia biết được bảo vật Lộ Dao sống nhờ”" Tôn Lộ Viễn nói đúng sự thật.

Trong lòng Kỷ Hoành Đạo sáng tỏ.

"Yên tâm, tuy bọn họ có Truyền Pháp giả để dựa lưng, nhưng sau lưng lão Tôn ngươi cũng có chưởng kính giả đấy"

"Lân này hành động của bọn họ bại lộ, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn bọn họ không dám làm gì nữa đâu"

Tôn Lộ Viễn nghiêm nghị nói: "Ác nhân đến bước đường cùng không thể không đề phòng, lần này đi ra ngoài còn phải làm phiên huynh đệ ngươi."

Kỷ Hoành Đạo ngạo nghễ nói: "Yên tâm, có ta ở đây, đám người này tuyệt đối không dám làm càn."

"Ngay cả là Trần gia, chắc là cũng không dám đồng thời đắc tội cả Sách Trận đường với Hộ Pháp đường."

Tôn Lộ Viễn ôm quyền: "Vậy cảm ơn Kỷ huynh trước."

"Chuyến này của ta có mục đích chính là Đại Liệt cốc ở châu Phù Quang."

Kỷ Hoành Đạo nghe vậy, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhắc nhở: "Chuyến này chỉ sợ có chút trắc trở."

Thấy dáng vẻ hơi kinh ngạc của Tôn Lộ Viễn, hắn ngây người: "Sao vậy, ngươi không biết à? Bởi vì đại rung chuyển Huyền Hoàng lúc trước, Đại Liệt cốc tại Phù Quang đã bị đè ép, khép lại một lần nữa." "Địa hình sớm hoàn toàn thay đổi, muốn đi vào đến phía dưới khe nứt ban đầu..."

Tôn Lộ Viễn cau mày, hồi lâu sau thở dài một tiếng: "Nếu như thế, cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh."

Tôn Lộ Viễn mang theo Vô Lượng Kính đã khôi phục một chút nguyên khí đi theo Kỷ Hoành Đạo bay về phía mục đích.

Rõ ràng quan hệ của hai người không tâm thường, trên đường tiến về Đại Liệt cốc châu Phù Quang, hắn giải thích cặn kẽ cho Kỷ Hoành Đạo nguyên nhân của chuyến này.

Đương nhiên, với uy lực cụ thể khi Vô Lượng Kính bỗng nhiên bộc phát ra cơn bão ma diệt, hắn làm nhạt, giấu giếm ở một trình độ nhất định.
Bình Luận (0)
Comment