Chương 1827: Thanh Hồng gặp Hứa Khắc
Chương 1827: Thanh Hồng gặp Hứa KhắcChương 1827: Thanh Hồng gặp Hứa Khắc
Tuy Lý Bình nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm cho Tôn Lộ Viễn an tâm.
Ý tứ ẩn giấu trong lời nói này của Lý Bình rất rõ ràng, sau lưng Thiên Âm còn có tồn tại khủng bố khác, khiến vị Đại Khải Thánh Hoàng thâm bất khả trắc trước mặt cũng phải kiêng kị.
"Khư Uyên Hiến đáng chết, nói cái gì mà chỉ đơn giản là chân chạy vặt. Ta còn thực sự tin lời nói dối của ngươi..."
Vừa nghĩ tới mình không hiểu sao lại bị liên lụy vào loại chuyện này, không chỉ mọi kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, thậm chí toàn gia tộc đều phải chịu liên luy, trong lòng Tôn Lộ Viễn như có một ngọn lửa không nói rõ được. "Cái lão bất tử này, quả nhiên giống như những cao tầng khác của Vạn Tiên Minh, đều không ra gì!" Hắn mắng thầm.
Lại liên tưởng đến sau khi mình biến mất, gia tộc sẽ gặp phải đủ loại nguy cơ, Tôn Lộ Viễn không khỏi tâm loạn như ma.
Mà đúng lúc này, Lý Bình lại lên tiếng.
"Kỳ thật ngươi muốn trở về không chút nghi ngờ, cũng không phải là không có cách. Chỉ cần báo cho Vạn Tiên Minh sự tồn tại của chúng ta, sợ rằng không chỉ không nhận trừng phạt, còn có thể lập được nhiều chiến công cực kì lớn"
Giọng nói của Lý Bình vang vọng bên trong Thánh Hoàng tọa.
Tôn Lộ Viễn trong lòng khế động, vội vàng bày tỏ lòng trung thành nói: "Tiểu nhân làm thế nào có thể phản bội Thánh Hoàng?"
Ai ngờ Lý Bình cười cười: "Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm ý ta."
"Trở về Vạn Tiên Minh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho Khư Uyên Hiến tình hình của châu La Yên và thánh triều của ta. Đây là mệnh lệnh."
"A?" Tôn Lộ Viễn nhất thời bối rối, hắn không hiểu, vì sao Thánh Hoàng lại đột nhiên bất ngờ ra quyết định hoàn toàn trái ngược với trước đó.
"Chẳng lẽ, hắn đã làm xong chuẩn bị khai chiến cùng Vạn Tiên Minh?" Trong lòng Tôn Lộ Viễn không khỏi nghĩ như vậy.
"Sau khi ngươi nhìn thấy Khư Uyên Hiến, sẽ nói như thế... Lý Bình chậm rãi truyền âm.
Mà sắc mặt Tôn Lộ Viễn dân dần trở nên sáng sủa hơn. Không quá lâu sau, Tôn Lộ Viễn lặng lẽ quay trở về Huyền Hoàng bản giới dưới sự bảo vệ của Bách Hoa đạo nhân.
Hắn vội vàng đi tới tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Lúc này trong tổng bộ Tiên Minh, bởi vì chuyện châu La Yên bị hủy nên có vẻ hơi rối ren.
Nhưng bây giờ, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ tới việc này sẽ có liên quan đến Tôn Lộ Viễn, một Hợp Đạo Hộ Pháp đường.
Cho nên Tôn Lộ Viễn rất thuận lợi đi tới tổng bộ Hộ Pháp đường, một lần nữa gặp được Khư Uyên Hiến.
"Ngươi trở về rồi? Chuyện ta giao phó ngươi làm thế nào?" Khư Uyên Hiến ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.
"Khư trưởng lão, xảy ra chuyện lớn." Tôn Lộ Viễn giống như vô cùng sợ hãi, dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi.
Khư Uyên Hiến bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Vung tay lên, sau khi bố trí cấm chế dày đặc, hắn trầm giọng nói: "Đừng hốt hoảng, nói chậm rãi cẩn thận."
Tôn Lộ Viễn hít sâu một hơi: 'Ta thực sự dựa theo phân phó của trưởng lão ngài, ở Vạn Tiên đảo Thanh Phong Đường, gặp được Thanh Phong tiền bối."
"Thụ nhân tên là A Lục đã hoàn toàn điên rồi, Thanh Phong tiền bối nàng cũng nguyện ý rời đi theo ta. Chỉ là lại không muốn đến tổng bộ Vạn Tiên Minh, mà là muốn đi tới châu La Yên..."
Nghe trong miệng Tôn Lộ Viễn nói ra ba chữ này, lại liên tưởng đến kiếp nạn gần nhất của châu La Yên, Khư Uyên Hiến cũng không khỏi hơi biến sắc.
"Vậy châu La Yên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hắn thay đổi sự trầm ổn trước kia, lạnh giọng hỏi.
"Lúc ta sắp đưa Thanh Phong tiền bối đến chỗ cần đến, nàng bỗng nhiên trở nên hoảng hốt. Nói cái gì mà, trên đời, người tốt với ta quả nhiên không có mấy người... Sau đó thuộc hạ cảm thấy thân thể mình lơ lửng, giống như sắp hoàn toàn biến mất trong thế giới này." Tôn Lộ Viễn có chút nghĩ mà sợ nói.
Khư Uyên Hiến hiển nhiên là biết thói quen này của Thanh Phong, không biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên gì.
"Ngay khi ta cảm giác mình sắp chết, một thân hình màu vàng chợt xuất hiện. Sau đó..."
"Hắn đánh nhau với Thanh Phong tiền bối." Tôn Lộ Viễn chiếu hình ảnh Lý Bình và Thanh Phong đấu sức trước đó.
"Lực lượng thiên địa, gia thân cho ta"
Chỉ thấy giọng nói cao ngạo trong màn hình, thấp giọng quát.
Khư Uyên Hiến cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt dần dần trở nên có chút nghiêm trọng.
Mãi cho đến khi một cây kim bạc xuất hiện, hắn mới hoàn toàn thất thố.
Màn hình im bặt.
"Tiền bối khác đưa ta rời đi. Sau khi †a quay về, ta mới biết được châu La Yên đã bị phá hủy. Mà Thanh Phong tiền bối cũng không rõ tung tích..." Dáng vẻ Tôn Lộ Viễn trông vô cùng sợ hãi.
"Khư trưởng lão, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Thanh Phong tiền bối rốt cuộc có thân phận gì?" Hắn trái lại hỏi.
Khư Uyên Hiến không trả lời.
Nhíu mày suy tư một lát, hắn mới nói: "Vị tu sĩ cứu được ngươi, ngươi có biết tên hắn không?”
Tôn Lộ Viễn gật đầu: "Hắn tự xưng Thiên Mệnh Thánh Hoàng. Nhưng không giao lưu quá nhiều với ta, rất nhanh đã đưa ta trở lại rồi."
"Đúng rồi, Khư trưởng lão, vị trí tiểu thế giới của Thiên Mệnh Thánh Hoàng đó, hình như hơi kỳ lạ..."
Khư Uyên Hiến lại không để tâm đến nửa câu sau của Tôn Lộ Viễn, mà là tự lẩm bẩm: "Thiên Mệnh Thánh Hoàng."
Tôn Lộ Viễn không quấy rầy, chỉ kiên nhãn chờ đợi phản ứng của đối phương.
"Việc này, ngươi không nên hỏi nhiều. Coi như xưa nay chưa từng xảy ra chuyện này." Khư Uyên Hiến chợt nói như thế.