Chương 1865: Tái nghịch Huyên Hoàng lý (2)
Chương 1865: Tái nghịch Huyên Hoàng lý (2)Chương 1865: Tái nghịch Huyên Hoàng lý (2)
"Chẳng qua chỉ là một công cụ để cải tạo lại thế giới mà thôi."
Bóng dáng đó cười lạnh nói.
"Chỉ là suy nghĩ chủ quan, phán đoán của ngươi thôi..." Hồi lâu sau, đạo nhân trẻ tuổi lên tiếng phản kích một cách yếu ớt.
Thân thể mơ hồ lại không hề để tâm, mà tự nói: "Ta không tin! Ta cứ muốn đấu với hắn một trận!"
"Tái nghịch thiên địa chỉ lý, lấy chứng trường sinh. Đây là nên móng hắn thành đạo, nhưng cũng là sơ hở lớn nhất của hắn. Nếu có thể nghịch lại đạo lý này, có thể nháy mắt đánh cắp, cướp đoạt tạo hóa..."
"Đông Cực! Ngươi..." Đạo nhân trẻ tuổi cuống quít quan sát trái phải, sợ lời nghịch thiên này bị người bên ngoài nghe thấy.
Bóng dáng mơ hồ đó lại hùng tâm tráng chí, trong mắt tràn đầy dã tâm.
"Tinh Hãn, đừng căng thẳng. Trên con đường này không phải chỉ có một mình ta." Đúng lúc này, Đông Cực đột nhiên lên tiếng an ủi.
"Trong Tiên Phàm Chướng kia còn có huyền bí ám chỉ tái nghịch thiên địa chi lý. Nguồn gốc từ một vị Huyền Hoàng đại thiên tôn đã mất..."
"Gần đây ta đã có chút đầu mối. Chỉ cần..."
Âm!
Đông Cực còn chưa nói xong, hình ảnh lại đột nhiên vỡ vụn.
Đợi đến khi cảnh tượng trước mắt lần thứ hai rõ ràng, vẫn là bóng dáng của Đông Cực.
Nhưng mà...
Đông Cực vốn vô cùng đắc chí, ý chí mạnh mẽ, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Đầu rũ xuống, thân thể trần trụi .
Mái tóc dài tung bay, vô số sợi tơ vươn ra từ trong cơ thể hắn.
Kéo dài đến ngoài hư không không nhìn thấy điểm cuối.
"Đông Cực"
Một màn kinh hãi này cùng với tiếng hét của thiên tôn thực, đột nhiên tan biến, biến mất không thấy. ....
"Đây là?" Tâm thần Tôn Nhị Lang chấn động.
Tuy chỉ là ngắn gọn vài câu đối thoại, nhưng bí mật lộ ra lại không chỗ nào là không kinh thế hãi tục.
Tôn Nhị Lang đầu tiên là nhìn xung quanh, phát hiện ảo cảnh sáng thế cách thời gian bản thân tiến vào cây ăn quả thực cũng chưa trôi qua bao lâu.
Giờ phút này trên quả thực vẫn có tu sĩ đang nhắm mắt nhận khảo nghiệm.
Nhưng Tôn Nhị Lang đã không còn lòng dạ nào ở lại đây nữa.
Hắn phải mau chóng trở về, nói cho sư tôn những chuyện mà mình đã chứng kiến nghe thấy lần này.
Cũng may tất cả lực chú ý của tu sĩ trong thành đều tập trung trên 'thiên kiêu' vẫn đang dừng trong ảo cảnh.
Đối với người thất bại như Tôn Nhị Lang cũng không có bao nhiêu chú ý.
Lặng yên không một tiếng động ra khỏi thành, thẳng đến lối vào tiểu thế giới Đại Khải.
Phi độn đồng thời Tôn Nhị Lang nhanh chóng suy nghĩ.
"Thiên tôn chân thật đã sớm phát hiện tung tích của ta?"
"Cho nên ở trong ảo cảnh trung hiện thân gặp mặt."
"Bọn họ đã sớm biết cảnh ngộ của Đông Cực thiên tôn, vừa hay ta phụng sư mệnh tới đây, vì thế cho ta mượn những hình ảnh này truyền đạt cho sư tôn..."
'Sau lưng này lại có thâm ý gì?”
Hơn nữa Tôn Nhị Lang tự gọi là đã gặp qua đại thế diện, nhưng trước mặt chân tướng tuyệt mật liên quan tới Huyền Hoàng giới này vẫn khó có thể tự kiềm chế.
Tôn Nhị Lang không khỏi tăng nhanh tốc độ vài phần. ....
Trên thực tế, cũng không cần tự hắn trở về tiểu thế giới Đại Khải.
Mượn cự võng màu vàng do nguyên lực tinh túy biên chế, trong nháy mắt hắn tiến vào ảo cảnh chân thật, thánh hoàng vô diện cũng đã đồng bộ cảm ứng được những chuyện xảy ra trên người hắn.
Tương tự, vị thiên tôn chân thật kia cũng không phải thật sự nói chuyện với tiểu tu sĩ Hợp Đạo Tôn Nhị Lang này.
Mà là đang trao đổi với thánh hoàng vô diện.
Lý Bình cẩn thận lần nữa quan sát hình ảnh mà thiên tôn chân thật truyên đến.
Đồng thời lời nói như có thâm ý của đối phương cũng không ngừng vang vọng.
"Công cụ mà Truyền Pháp cải tạo thế giới mới?"
"Xem ra bọn họ vẫn có chút tự mình hiểu mình. Thấy ta hiện thế, tranh chấp với Truyền Pháp liền biểu đạt thiện ý khó hiểu..."
"Nhưng mà, cũng không thể tin hoàn toàn."
Lý Bình hừ lạnh một tiếng.
Năm đại thiên tôn, quả thật dùng thân hóa đạo không sai.
Nhưng đối mặt với bức bách của Truyền Pháp, Lý Bình căn bản không tin bọn họ nhiều năm trôi qua như vậy, cũng chỉ biết ngồi chờ chết, không làm cái gì.
"Vô Ưu Nhạc Thổ, tự thành thiên địa."
"Chân Thực Chi Quốc, diễn hóa vô số thế giới."
"Còn có vài vị khác, nhiều hơn chính là thái độ ngồi núi xem hổ đấu."
"Mà người thật sự đi đến bước đường cùng, ví dụ như Huyền Hoàng thiên đạo hôm nay, chỉ cần xuất hiện sinh cơ sẽ nóng lòng tiếp đón."
Lý Bình suy nghĩ rất bình tĩnh, cũng không bị hình ảnh hơi kinh khủng của thiên tôn chân thật kia làm ảnh hưởng.
"Nhưng câu kia của Đông Cực thiên tôn, huyền bí của tái nghịch thiên địa chỉ lý, được ẩn giấu trong Tiên Phàm Chướng... Có lẽ là thật."
"Linh trì tịnh thể của Đông Cực có thể giống với Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, hoá giải nghịch chỉ lý của Tô Bạch."
“Tái nghịch thiên địa chỉ lý...'
Lý Bình trâm ngâm, lẩm bẩm hai câu này.
"Không thể ký thác toàn bộ nhưng cũng có thể xem như một biện pháp lay động thực lực của Truyền Pháp."
Nghĩ như vậy, thân hình Lý Bình chớp động, đi tới chung quanh Ân thượng nhân.
Hứa Khắc cũng đang ở chỗ này.
Bọn họ đang quan sát một tiểu cô nương nhìn qua phấn điêu ngọc mài, đều lấy làm kỳ lạ.
Nhìn thấy Lý Bình đến, Ân thượng nhân mở miệng nói đầu tiên: "Ngươi tới đúng lúc lắm. Mau đến xem thử cô bé kia."
Khí tức uy nghiêm của thánh hoàng cùng với hình tượng vô diện, làm cho tiểu cô nương không khỏi trở nên có chút khẩn trương.