Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1891 - Chương 1892: Thạch Mẫu Quy Tỉnh Ngoại (3)

Chương 1892: Thạch mẫu quy tỉnh ngoại (3) Chương 1892: Thạch mẫu quy tỉnh ngoại (3)Chương 1892: Thạch mẫu quy tỉnh ngoại (3)

Giọng điệu Thánh Hoàng có chút kỳ lạ: "Tuy trước mắt phẩm chưa qua thượng phẩm, nhưng lại bị điểm hoá rồi, tương lai vô cùng có khả năng."

"Đến một lúc nhất định, nói không chừng sẽ biến thành Thạch Mẫu thứ hai."

"Vậy..." Không ngờ rằng đối phương sau khi rời đi, để lại một trò tạo hoá lớn như vậy cho mình. Tôn Nhị Lang không kìm được ngây ngốc.

"Không cần lo lắng. Mỗi người đều có tạo hoá riêng, hoặc có thể chỉ là Thạch Mẫu thấy ngươi thuận mắt hơn." Thánh Hoàng nhàn nhạt nói.

"Vâng...' Tuy Tôn Nhị Lang đáp như vậy, nhưng nhìn sắc mặt hắn, hiển nhiên hắn nhất thời vẫn chưa thể thích ứng.

"Đúng rồi. Sư tôn, hơn vạn kết quả kia mà Thạch Mẫu thôi diễn..."

"Đợi sau khi ngươi bình ổn lại, mới làm phân tích báo lên đi."

"Cẩn tuân sư mệnh."

Tôn Nhị Lang có chút thất thần, rời khỏi Thánh Hoàng toa.

Bất tri bất giác, lại đi đến nơi ở của vị văn nhân viết Huyền Hoàng tam phân diễn nghĩa mà trước đây Y Thuật đã nói.

Chỉ thấy trước cửa nhà, vẫn như cũ tập trung không ít quần chúng.

Tuy không làm ra hành động gì quá đáng, nhưng lại là hổ rình mồi, gắt gao nhìn chằm chằm lối ra.

Dường như văn nhân trong đó, có thù không đội trời chung với bọn họ vậy.

Bọn họ trông thấy Tôn Nhị Lang, nhất thời sắc mặt vui vẻ, không thể chờ đợi mà sấn qua, muốn kể chuyện văn nhân đáng ghét kia ra.

Nhưng lại bị Tôn Nhị Lang chau mày cắt ngang.

Chúng nhân thức thời mà tản ra.

Tôn Nhị Lang sải bước tiến vào trong nhà.

Văn nhân uống đến say mèm, Tôn Nhị Lang cầm lấy bản thảo trên bàn rồi đọc.

Chữ viết vô cùng gà bới, thậm chí còn có rất nhiều đoạn bôi xóa, loại bỏ vết tích.

Có điều Tôn Nhị Lang vẫn có thể nhìn ra được đại khái.

Tiên triều do Thái Huyền Tiên Đế thống trị ngày càng cường thịnh, người tài dị sĩ lớp lớp xuất hiện. Hết lần này đến lần khác giành thắng lợi, trong cuộc tranh đấu với hai nước còn lại. Thiên địa chỉ sư và nhân gian chí thánh không thể không liên thủ lại, đối kháng với quyền uy của Thái Huyền...

Đây rõ ràng không phải kịch bản mà văn nhân muốn thấy.

Không chỉ văn bút diễn đạt yếu hơn hẳn trước, ngay cả thái độ viếc văn cũng rất chiếu lệ. Có lẽ thực sự đã không thể chịu nổi nữa, văn nhân còn chưa viết đến kết cục, đã không muốn viết nữa. Chiều về uống rượu, say sưa qua ngày.

Tôn Nhị Lang không bất ngờ với kết cục này.

Ở Thánh triều Đại Khởi, phù hiệu trên người Thái Huyền Tiên Đế và Vô Diện Thánh hoàn rất giống nhau. Chỉ cần chịu chút khổ trong kịch bản, văn nhân sẽ bị vố số người chỉ trích. Dưới áp lực hiện thực như vậy, Thái Huyền Tiên Đế trong kịch bản đương nhiên cũng chỉ có thể thuân buồm xuôi gió mãi. Cứ tiếp tục như vậy, thực lực sẽ vượt hơn hẳng hai vị thánh giả còn lại.

Có điều Tôn Nhị Lang vẫn có phần tò mò, kịch bản trong lòng văn nhân đang nghĩ là đi theo hướng thế nào.

Trong lòng chợt động, Tôn Nhị Lang phân ra một luồng thần niệm, đi vào trong ý thức của vã nhận.

Không lâu sau, đã tìm thấy nội dung liên quan đến "Huyền Hoàng Tam Phân Diễn Nghĩa", trong rất nhiêu suy nghĩ tạp loạn.

Phải nói, văn nhân dù sao cũng là con dân sinh ra lớn lên ở thánh triều, những năm nay tắm mình dưới dòng tư tưởng của Thánh Hoàng, sau trong tìm thức cực kỳ kính ngưỡng Thánh Hoàng, kết cục hắn mong muỗn, cuối cùng vẫn là Thái Huyền Tiên Đế khắc phục vô vàn khó khăn, trước sau trấn áp hai vị còn lại có được chiến thắng, thống nhất Huyền Hoàng giới.

Có điều trong đó từng có thất bại, tổn thất, thậm chí giữa đường còn từng rơi vào tuyệt cảnh, ngàn cân treo sợi tóc.

Tôn Nhị Lang phải thừa nhận, so với phiên bản đã sửa nhìn thấy trong hiện thực, sắp xếp kịch bản ban đầu trong tâm trí văn nhân, hấp dẫn hồi hợp, khiêu khích nhân tâm hơn nhiều.

"Cái gọi là văn giống như sơn trập trùng không bằng phẳng. So sánh một chút, ngoài mặt phiên bảng kia có vị giống như nhai sáp nến."

Tuy Tôn Nhị Lang nghĩ như vậy, có điều nội dung trong cuốn này dù sao cũng liên quan đến sư tôn của bản thân, hắn không dám tự mình làm chủ.

Lóe thân lại trở về trong tòa Thánh Hoàng, hồi báo chuyền này với Lý Bình.

Chỉ là một chuyện nhỏ, không biết vì sao lại khiến Thánh Hoàng trâm tư rất lâu. "Thái Huyền Tiên Đế là ta, Nhân Gian Chí Thánh là ta, Thiên Địa Chi Sư cũng là ta."

Cuối cùng, Thánh Hoàng chậm rãi nói ra một câu, vang vọng trong tòa Thánh Hoàng lạnh lẽo.

Tôn Nhị Lang sững người, sau đó đột nhiên ngộ ra.

Sắc mặt vui vẻ rời khỏi.

Nhưng mà tâm cảnh của Lý Bình bình thường khó bị ngoài vật làm chấn động, lại vì chuyện này khó tránh dấy lên gợn sóng khó thể bình tĩnh.

Có lẽ hắn đã hiểu, tại sao sau khi Truyên Pháp sáng lập Vạn Tiên Minh, thì luôn không hỏi thế sự, không xuất hiện trong tâm mắt mọi người. ...

Hồng Trạch giới.

Tu sĩ kim thân gánh vác trấn thủ giới này của Thánh triều Đại Khởi, Trương Minh đột nhiên nhân được hồi báo từ thủ hạ.

Tiểu thế giới này dường như đã gặp phải một vai vị khách không mời của Vạn Tiên Minh.

"Tam người Nguyên Anh, bảy người Kim Đan."

Trương Minh nhíu chặt mày.

Tuy hắn đã ngay lập tức gửi tin cầu viên đến Thánh triều, nhưng vừa nghĩ đến chỗ này vừa mới phát hiện được mạch khoáng "Không Minh Lưu Tinh" cỡ lớn, sự thấp thỏm trong lòng Lưu Minh vốn dĩ không thể bình ổn.

"Hồng Trạch giới này không lớn, hơi thở của Không Minh Lưu Tinh tản phát vô cùng đặc biệt. Cho dù ta có trân phù che giấu đôi chút, e rằng cũng khó tránh được sự điều tra của vài người."
Bình Luận (0)
Comment