Chương 1900: Kiếm chỉ Vạn Tiên Minh (3)
Chương 1900: Kiếm chỉ Vạn Tiên Minh (3)Chương 1900: Kiếm chỉ Vạn Tiên Minh (3)
Hơn nữa có một điểm Xảo Công đã đoán sai.
"Cường giả chân chính không phải không có nhược điểm."
"Mà là nhược điểm cũng không sợ người khác nhằm vào mình."
Trận chiến tranh với Vạn Tiên Minh này hắn cũng sẽ không núp mãi ở phía sau.
Nếu không làm sao xứng đáng với tên của thánh hoàng?
"Truyền Pháp."
Lý Bình tĩnh tọa, tầm mắt lại xuyên thấu trời cao, đi tới ngoài Huyền Hoàng giới.
Trên tay hắn chơi đùa tinh thể bảy màu rực rỡ.
Lưu tinh Không Minh.
Thông qua bản ghi chép cảm ứng của thiên đạo Huyền Hoàng, Lý Bình đã bước đầu nắm giữ hồng quang độn pháp của Vạn Tiên Minh.
Hắn quyết định trước khi khai chiến, mượn thân thể con rối đi chỗ sâu trong tinh hải một chuyến trước.
Không phải vì sớm khai chiến với Truyền Pháp, mà là vì ở ngộ đạo trong tinh hải.
"Trận chiến này ta ắt phải thắng."
Tín niệm trong lòng Thánh hoàng cho tới bây giờ chưa từng dao động. ...
Vạn Tiên Minh.
Trong không gian Diễn Pháp Giác.
Cảm thụ được tín niệm mà phân thân lờ mờ truyền đến, Lý Phàm không khỏi khẽ gật đầu.
Tuy bởi vì thực lực của thánh hoàng ngày càng cao thâm, cảm ứng của mình đối với nó cũng càng ngày càng mỏng manh.
Nhưng phương hướng làm việc của thánh hoàng vẫn vững vàng hướng tới phía trước.
Thêm một vài đường lui để lại, Lý Phàm cũng không sợ bản thân sẽ lật xe.
Vả lại, chỉ cân ép ra mục tiêu mà Truyền Pháp đạt tới là được.
Về phần những chuyện khác...
Một niệm Hoàn Chân đều là vô căn cứ.
Trong không gian Diễn Pháp Giác tọa thời gian dài như vậy, cảm ngộ không ngừng từ thánh hoàng và thánh thai, bản thân Lý Phàm cũng được lợi không hề ít. Nhất là bên phía tinh hải chạm đến pháp tắc thượng vị vượt xa cực hạn Huyền Hoàng, Lý Phàm càng có suy nghĩ đối với con đường tương lai.
"Tuy dưới gông cùm xiềng xích của tân pháp nhưng lại mở một con đường khác."
"Hệ thống Truyền Pháp dựa vào bản thân Huyền Hoàng giới. Nếu ở trong tinh không, bắt đầu từ số không cũng không chịu giới hạn này."
"Chẳng qua làm như vậy lại không cách nào lấy được trợ lực của Huyền Hoàng. Có lợi có hại. Hơn nữa tài nguyên trong tinh không thiếu thốn, muốn thật sự có thành tựu, có lẽ cần nhờ bên phía Huyền Tiên chu."
“Còn có tường cao vô hình đó.'
"Dường như rõ ràng khác với sức mạnh của hệ thống chí ám tinh hải. Nhưng mà có thể khống chế Chân Tiên chi lực, sự lớn mạnh này có thể nghĩ mà biết. Nếu có thể tham khảo một phần, tương lai trong chiến đấu với Truyền Pháp có thể xuất chiêu bất ngờ."
"Băn khoăn duy nhất chính là..."
Lý Phàm khẽ nhíu mày: "Truyền Pháp, Thiên Y rời khỏi Huyền Hoàng giới còn sớm hơn ta. Thiên phú của bọn họ cũng vượt xa ta."
"Trước mắt tất cả những cảm ngộ mà ta phát hiện, tất nhiên bọn họ cũng đã sớm phát hiện.”
"Cho nên cái gọi là ưu thế... Cũng không phải là ưu thế."
"Xem ra chỉ có thật sự đánh một trận mới có thể biết được chỉ tiết."
Không thể không nói, theo số lần luân hồi tăng nhiều, khăn che mặt thần bí trên người Truyền Pháp, Thiên Y cũng dần dần bị vạch trần. Lý Phàm từ tránh không kịp ngay từ đầu đến bây giờ càng lúc càng muốn thử.
Đến thật sự đánh bại, có lẽ cách ngày này cũng không xa nữa.
Lý Phàm nhớ tới Miêu Bảo mà phân thân thánh hoàng tìm được.
Nếu nói, thế giới này có cái gì hắn đặc biệt để ý, chính là bảo vật ngoài tường cao mà trước đó hắn cũng không săn được.
“Người câu cũng bị câu...'
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
Toàn thể Độ Ách tông biểu hiện đặc biệt đối với Miêu Bảo làm cho Lý Phàm nghĩ tới rất nhiều.
Nhưng mà trước mắt vẫn chỉ là suy đoán. Phân thân thành hoàng cũng đã nhận ra sự khác thường này.
Đi Nhất Thủy tông thu hồi ma diệt phong tai và di cốt của đại pháp sư cũng chính là nguyên nhân có lo lắng này. ...
Ngay lúc Lý Phàm cân nhắc, trong không gian Diễn Pháp Giác yên tĩnh rất lâu bị bỗng nhiên phá vỡ.
Thì ra là có người tới thăm hỏi.
Chính là Tôn Lộ Viễn của Tôn gia.
"Lộc Nhi, chuyện vui, chuyện vuil"
Sau khi Tôn Lộ Viễn và hai vị Hợp Đạo trấn thủ khác chào hỏi, nói với Lý Phàm.
"Ta biết."
Biểu hiện của Lý Phàm cũng làm cho Tôn Lộ Viễn hơi giật mình.
"Huyết mạch cảm ứng, sao ta lại không biết."
"Ngưng Thứu nàng thế nào rồi?" Lý Phàm dường như nén ý cười trên khóe miệng, hỏi.
Tôn Lộ Viễn hơi thở phào: "Ngưng Thứu đã không may qua đời. Nhưng mà cũng may thai nhi không sao. Đây cũng là nguyên nhân ta chậm như vậy mới đến tìm ngươi, chỉ sợ ngươi có chút không chấp nhận được."
Tôn Lộ Viễn chuyển đề tài: "Ngươi cũng biết, đứa trẻ này bất phàm cỡ nào. Sinh ra đã là Hợp Đạo...'
Tôn Lộ Viễn nói thao thao bất tuyệt, mà dường như Lý Phàm vẫn chưa khôi phục tinh thân lại sau chấn động, đau xót biết được vợ của mình đã ngã xuống.
"Tất cả đều là khí vận. Khó trách khoảng thời gian trước tâm thần ta luôn có chút không yên."
"Bị nhốt ở đây, không thể gặp mặt nàng lần cuối." Mặt Lý Phàm mang đau thương nói.
"Con của ta có tên không?"
Vẻ mặt Tôn Lộ Viễn tự nhiên nói: "Tôn Thiên Tứ, Ngưng Lộ nàng trước khi chết tự mình đặt cho đứa con."
Sau khi trâm mặc ngắn ngủi, Lý Phàm đau đớn lại có chút vui mừng nói: "Thiên Tứ... Tên rất hay."
Sau khi nói xong chủ đề của Tôn Thiên Tứ, vẻ mặt Tôn Lộ Viễn chậm rãi trở nên nghiêm túc, nói đến chính sự.
"Đại Bá ngươi, Tôn Lộ Thường sắp đi rồi."