Chương 1909: Lập Huyền Hoàng chính thống (3)
Chương 1909: Lập Huyền Hoàng chính thống (3)Chương 1909: Lập Huyền Hoàng chính thống (3)
Thánh hoàng vô diện gọi Miêu Bảo đang ngủ gà ngủ gật tỉnh lại.
Nhéo sau gáy nó, mới vừa rồi khiến nó không tình nguyện, thi triển ra công năng phục chế.
Chỉ thấy một đám Huyền Hoàng khí khác hoàn toàn giống y như đúc, xuất hiện trong Thánh Hoàng tọa.
"ĐỊ"
Thánh hoàng khẽ quát một tiếng, hai luông Huyên Hoàng khí này cắt qua hư không, rời khỏi tiểu thế giới Thánh triều, bay về phía châu vực khác của Huyền Hoàng giới.
Cũng không trực tiếp dung nhập thiên đạo mà là âm thầm ẩn núp.
Thánh hoàng ho nhẹ một tiếng, cho dù với thực lực của hắn, lúc này cũng cảm thấy có chút suy yếu ngắn ngủi.
Huyền Hoàng khí phân ra từ trong cơ thể hắn, từ trên ý nghĩa nào đó, có thể xem như ác niệm Huyền Hoàng ngày xưa bị hắn nuốt vào.
Chẳng qua sau khi trải qua bản thân hắn luyện hóa, trộn vào khí vận Thánh triều 'Thiên Đế Khí Điển\, biến thành tồn tại tương tự với thực thể khí vận Huyền Hoàng.
Nếu không phải lần này xâm nhập tinh hải, nhìn thấy tinh hải bản nguyên chân ý, hắn muốn ngưng tụ ra khí vận thực thể này còn có chút khó khăn.
"Mỗi một đám khí vận thực thể có thể dung nhập, quản lý ước chừng ba châu."
"Bên phía Ngũ Lão hội tạm thời không cần bàn đến, tất cả bao phủ trong Vạn Tiên Minh, nếu có Miêu Bảo tương trợ cũng không cần bao lâu."
Sau mấy giây, khí tức thánh hoàng lại về tới trạng thái cường thịnh đỉnh phong.
Nhưng Lý Bình biết đây là bởi vì có khí vận Thánh triều dự trữ duy trì, thêm vào bản thân ngộ đạo phản hồi.
Nếu cô đọng quá mức thường xuyên, tất nhiên sẽ không khôi phục nhanh như vậy.
"Khí vận Huyền Hoàng dung nhập thiên địa tương đương với một lần nữa tuyên thệ chủ quyền."
"Cho dù đám người Nhược Mộc, Thạch Bản thất bại, Huyền Hoàng chính thống cũng vẫn chặt chẽ bị nắm trong tay."
"Đương nhiên, nếu bọn họ thành công thì càng tốt."
Trong thôi diễn của Lý Bình, chiến đấu với Vạn Tiên Minh, tốt nhất sau khi hoàn thành định lập Huyền Hoàng chính thống. Bởi vì đến lúc đó, đối phó những "Dị đoan" của Vạn Tiên Minh, hắn giống như tác chiến trên sân nhà, mỗi một suy nghĩ đều có thể không nhìn khoảng cách không gian, điều động lực thiên đạo Huyền Hoàng đánh xuống vô tận thiên phạt.
Thắng mà không phí một người nào.
Đương nhiên, dù sao Tu Tiên giới cường giả là tôn.
Mẫu chốt vẫn là phải xem trận chiến cuối cùng với Truyền Pháp.
Cái gọi là tự biết mình, thánh hoàng cực kỳ rõ ràng thực lực trước mắt của mình, tất nhiên vẫn có chênh lệch rõ ràng với Truyền Pháp.
Dù sao đối phương hoành áp Huyền Hoàng mấy ngàn năm, lại ở sâu trong tinh hải ngộ đạo.
Có thể nói chân chính sâu không lường được.
Tuy trước mắt thánh hoàng khó khăn lắm mới đạt tới cực hạn của Huyền Hoàng giới, cũng có kỳ ngộ tinh hải bản nguyên đạo ý này.
Nhưng dù sao còn chưa chân chính chuyển hóa kỳ ngộ thành thực lực.
"Ta cần nhiều thời gian hơn."
Trong lòng thánh hoàng không khỏi bao trùm một tâng cảm cấp bách.
"Thời gian không đợi ta.'
Trước đó khi đi tinh hải, hắn vẫn không có cảm giác này. Nhưng sau khi từ tỉnh hải trở về, lờ mờ cảm ứng nói cho hắn biết, có lẽ thời gian chừa cho hắn cũng không nhiều. ...
Tôn gia.
Tôn Lộ Viễn vận chuyển linh lực, ngăn cản hàn ý quanh thân đâm vào xương, chậm rãi đi vào phòng.
Nhìn Tôn Thiên Tứ ngồi xếp bằng ở trên giường, không khóc không nháo, chỉ là lắng lặng ngẩn người, một cảm giác bất đắc dĩ không khỏi nảy lên trong lòng.
Mọi nhà có bản kinh khó niệm.
Người ngoài chỉ biết Tôn Thiên Tứ sinh ra là Hợp Đạo, khí phách phi phàm, lại không biết có lẽ thằng nhóc này bởi vì từ khi sinh ra đã chính mắt thấy mẫu thân ruột của mình tử vong, trở nên cực kỳ lạnh lùng với người ngoài.
Quanh thân tự nhiên phóng xuất ra khí chống cự vô cùng lạnh, người ngoài khó có thể tiếp cận.
Nếu không phải trời sinh có tu vi Hợp Đạo, sợ chưa được mấy ngày vì không ai chăm sóc mà đói chết. Nhưng bất phàm thế nào đi nữa, cũng chỉ là trẻ con mới sinh ra, cần người chăm sóc.
Vài vị Hợp Đạo của Tôn gia cũng chỉ có thể thay nhau ra trận.
"Tứ Nhi..." Tôn Lộ Viễn lộ ra nụ cười hòa ái, lấy ra linh dịch cực phẩm đã điều chế xong.
"Ăn một chút đi được không."
Tôn Thiên Tứ chỉ khẽ lắc đầu, từ chối.
Trong lòng Tôn Lộ Viễn một trận bất đắc dĩ.
Rồi sau đó chợt nhớ tới cái gì, lại dịu dàng nói: "Lần này ta đi thăm phụ thân ngươi, hắn biết được ngươi sinh ra, tự mình sáng tạo một pháp môn cho ngươi. Ngươi xem thử đi..."
Nói xong, Tôn Lộ Viễn truyền thần thức "Chánh Pháp Ngang Dương" mà Lý Phàm sáng chế cho Tôn Thiên Tứ.
Nghe thấy là phụ thân mà bản thân chưa gặp mặt sáng chế cho mình, ý đóng băng chung quanh Tôn Thiên Tứ có chút buông lỏng.
Chậm rãi xem qua từng văn tự của "Chánh Pháp Ngang Dương”, hắn dường như có chút ngộ ra, nhắm hai mắt.
Nhận thấy cảnh vật chung quanh đang khôi phục bình thường, Tôn Lộ Viễn mừng rỡ.
Tôn Thiên Tứ mấu chốt hơn cảm giác đau thương từ khi sinh ra đã có giống như đang chậm rãi biến mất.
"Hay một Chánh Pháp Ngang Dương!"
"Vẫn là Lộc Nhi có cáchI"
Biết đối phương hiện tại vào trạng thái ngộ đạo, Tôn Lộ Viễn cũng không dám quấy rầy. Chỉ là nhẹ nhàng đặt linh dịch ở bên cạnh, lặng lẽ rời khỏi.
Sau khi dùng cấm chế phong bế phòng, phòng ngừa có người ngoài quấy rầy, lúc này mới có chút yên tâm.
"Tính tình Thiên Tứ như thế cũng tốt, không ra khỏi cửa, biến mất trong tâm nhìn của mọi người, biến mất vài năm thế nhân sẽ quên sự tồn tại của hắn."