Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1911 - Chương 1912: Vô Lượng Dòm Liệt Giới (3)

Chương 1912: Vô Lượng dòm Liệt giới (3) Chương 1912: Vô Lượng dòm Liệt giới (3)Chương 1912: Vô Lượng dòm Liệt giới (3)

Trước mắt một màn trời đất rộng lớn này, không khỏi làm cho tâm trạng Tôn Lộ Dao kích động, dường như lại lần nữa biến trở về thiếu niên nhiệt huyết ban đầu.

"Hô to gọi nhỏ, quả nhiên là không có kiến thức."

Lý Phàm tặc lưỡi thành tiếng, kéo Tôn Lộ Dao trở ra từ trong kinh ngạc liên tục.

"Cảm thán xong rồi, thì làm chính sự đi."

Một lóng tay nhẹ nhàng hướng tới Vô Lượng Kính, hư ảnh của Tôn Lộ Dao thoáng chốc bị hút vào trong đó.

Sau một lát, mặt kính không thể khống chế phóng xuất ra một u quang.

Nhắm ngay lốc xoáy lớn liệt giới cách đó không xa.

Thân kính của Vô Lượng Kính nhẹ nhàng chấn động, vô số hình ảnh lóe qua trong đó giống như thác nước.

Lý Phàm chỉ là híp mắt, lẳng lặng chờ đợi biến hóa trong đó.

"Vô Lượng, Hồng Mông Kiến Phương."

"Lấy này đại trận làm tâm, theo lý mà nói Vô Lượng Kính có thể phân tích mọi bí ẩn của thế gian."

"Hiện giờ tuy đã tàn phá, nhưng dùng để nhìn trộm bí mật của Tiệt giới, hẳn là không phải việc gì khó."

"Dù sao uy của liệt giới lúc trước thật sự quá lớn. Thời gian dài như vậy trôi qua, giữ cho miệng vết thương của Huyền Hoàng giới đến bây giờ vẫn chưa phục hồi như cũ.'...

Lý Phàm đang suy tư, Vô Lượng Kính lại giống như đã tới cực hạn.

Trên mặt kính lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt.

"Tiền bối, hình như ta không chịu nổi nữa!" Giọng nói đau khổ của Vô Lượng Kính Linh Tôn Lộ Dao lờ mờ truyền đến từ trong gương.

"Hừ, không chết được." Lý Phàm lại giống như không nghe thấy, không chỉ không kêu Vô Lượng Kính ngừng nhìn trộm, ngược lại đánh ra một luồng pháp quyết, điều khiển nó lần thứ hai thả ra u quang về phía lốc xoáy lớn của liệt giới.

Nói xong, trên mặt Vô Lượng Kính thoáng chốc xuất hiện rất nhiều đồ văn, hợp lại hoàn mỹ với vết nứt trên mặt kính, trong ánh sáng màu thanh u lại chậm rãi chữa trị cho những miệng vết thương.

"Ặc a...” Âm thanh mâu thuẫn giống như đau khổ lại sảng khoái của Tôn Lộ Dao vang lên. Lý Phàm chỉ là híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh phá thành mảnh nhỏ không ngừng hiện lên trong huyền quang của Vô Lượng Kính.

"Để ta xem thử, năm đó nơi này rốt cuộc đã xảy ra cái gì."

Thật ra phiến đá sáng thế có ghi chép chuyện bộ tộc yêu thú đi liệt giới.

Nhưng mà sau khi một luông sức mạnh to lớn đủ để hủy thiên diệt địa bộc phát ra từ núi Nam Minh, Huyên Hoàng Thạch Bản đã mất đi năng lực theo dõi nơi đây.

Thẳng đến sau khi năng lượng bạo động chậm rãi bình ổn, nơi này một lần nữa hồi phục trạng thái có thể quan sát. Yêu tộc thánh sơn ngày xưa và toàn thể bộ tộc yêu thú đã biến mất không thấy. Chỉ còn thừa lại một vết thương sâu khủng bố, mấy ngàn năm chưa từng thuyên giảm.

Lần này Lý Phàm mượn Vô Lượng Kính, đương nhiên là vì muốn biết năm đó đến tột cùng yêu tộc có chạy thoát khỏi liệt giới thành công không. Nhưng nhiều hơn vẫn là ý đồ phân tích phương pháp liệt giới.

Không gian bị lực lượng mạnh mẽ khó mà tưởng tượng đánh xuyên, thậm chí đánh vỡ sự ngăn cản của tường cao, liên tiếp tới ngoài tinh hải.

Chỉ trong nháy mắt, giống như là ở trong thời không đóng xuống một con dấu, để lại một đoạn ấn ký.

Cho dù thời gian thấm thoát nháy mắt ngàn năm. Ấn ký này vẫn bảo tồn ở trong bản thân thời không, chưa tán đi.

Thông qua nghiên cứu phân tích ấn ký liệt giới này, có lẽ có thể tái hiện hai trường hợp Huyền Hoàng giới thành công thoát khỏi tinh hải chí ám.

Hình ảnh trắng đen giống như tín hiệu đứt quãng, Lý Phàm từ trong cảnh tượng chợt lóe qua kia, mơ hồ nhìn thấy Đế Nhất hiện ra chân thân, làm động viên cuối cùng đối với bộ tộc yêu thú.

Lại nhìn thấy còn có không ít yêu thú nhìn xa xa, vẫn chưa đi theo cộng đồng rời đi.

Hình ảnh vụt sáng, cự mãng quay quanh núi Nam Minh kia phát ra tiếng gâm rung trời, kêu rên, vặn vẹo, thân hình phát ra ánh sáng nóng rực. Tựa hồ có thứ gì đang phá thể mà ra.

Mà Đế Nhất chủ của vạn yêu lại thờ ơ lạnh nhạt đối với điều này. Thẳng đến khi cự mãng vô lực ngã xuống mặt biển, tạo ra một cơn sóng lớn tới trời, Lý Phàm mới nhìn thấy rõ vật trong cơ thể nó.

Rõ ràng là một cái chìa khóa không biết phóng đại bao nhiêu lần!

Đế Nhất không ngừng nhúc nhích, trên bản thể giống như đống thịt màu xám nhất thời tạo nên tâng tầng sóng gợn. Sau một lát, khuôn mặt hờ hững không mang theo bất kì cảm tình, hiện lên trên thân thể hắn.

Khuôn mặt này dường như có ma lực thân kỳ.

Không chỉ là trong bản thể Đế Nhất, những cái đầu, tướng mạo khác vốn rục rịch muốn động, trong khoảnh khắc thành thật trở lại, không có động tĩnh.

Vô số yêu thú chung quanh Nam Minh thánh sơn trước đó nhìn quanh, cũng không khỏi cúi đầu, tránh đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng khuôn mặt này.

Thậm chí mấy ngàn năm sau, Lý Phàm xuyên qua sông dài thời không, thông qua ấn ký liệt giới nhìn trộm hình ảnh, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi bản năng giống như trực diện sinh linh thượng vị.

"Đây là..." Chỉ là thân xác của một phân thần cấu thành, dưới uy áp của thần diện, trong nháy mắt đã trở nên mất ổn định như vậy. Đó dù sao cũng là hình ảnh ảo mấy ngàn năm trước, nội tình của Lý Phàm cũng không phải là người thường có thể sánh bằng. Sau thích ứng ngắn ngủi, uy áp vô hình này lặng yên tán đi.
Bình Luận (0)
Comment