Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1955 - Chương 1956: Diệt Thế Câu Sinh Ý (5)

Chương 1956: Diệt thế câu sinh ý (5) Chương 1956: Diệt thế câu sinh ý (5)Chương 1956: Diệt thế câu sinh ý (5)

Trâm mặc rất lâu mới có chút nói không rõ ràng nói: "Tóm lại thua là thua, ta cũng sẽ không phủ nhận. Đám người thập tông Tiên đạo kia cũng không chơi sạch sẽ gì."

“Hơn nữa..."

Giọng điệu Mặc Nho Bân chợt trở nên âm lãnh vô cùng.

"Có người làm giả hoá thật, bất thình lình làm phản, chưa xác định nội quỷ là ai, bọn ta không dám tín nhiệm ai hết. Lại thêm Hiên Viên đại ca tự dưng biến mất..."

"Cả đám tự xưng là thiên phú không dưới Hiên Viên Hoành, chỉ là thời vận không tốt, không thể phi thăng đúng lúc. Chờ thật sự đến lúc này mới phát hiện không có Hiên Viên đại ca dẫn đầu, căn bản chỉ là một đám ô hợp."

"Nhìn lại bên phía thập tông Tiên đạo, thật đúng là liều mạng, bởi vì bọn họ biết, nếu như chuyện không thể thành, thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết."

Mặc Nho Bân bỗng nở nụ cười: "Nhưng mà hiện tại ta cũng đã thư thái. Bởi vì cái gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy, thập tông Tiên đạo tiếp đó không phải cũng bị Vạn Tiên Minh gì đó này tiêu diệt sao? Ha ha ha ha! Chết hay lắm!"

"Làm tốt lắm, Huyền Hoàng giới!"

Mặc Nho Bân võ vai Lý Bình, khen ngợi.

"Thực ra, nhân vật hạch tâm thập tông Tiên đạo e rằng vẫn sống rất tốt." Lý Bình chợt nói.

"Chỉ có điều tị thế không ra, không hiện thế gian thôi."

Tay Mặc Nho Bân bắt lấy bả vai Lý Bình bỗng nhiên dùng sức.

"Hừ, hừ hừ...' Sau khi bất ngờ biết được tin tức này, Mặc Nho Bân chẳng những không nổi giận, ngược lại dân dần cười lớn suồng sã.

"Thì ra chưa chết? Không chết càng tốt."

"Như vậy thì ta có thể tự tay báo thù rồi. Đã nhiều năm như vậy, bọn họ hẳn sẽ không đoàn kết như năm đó nữa đâu nhỉ."

Mặc Nho Bân lách mình rời khỏi bên cạnh Lý Bình, bóng dáng đột ngột trở nên tối lại rất nhiều.

"Nên đi rồi."

"Vốn định đi tìm Hiên Viên đại ca, chỉ là trời xui đất khiến, không nghĩ tới lại đến nơi này trước. Nhưng cũng tốt, chung quy trước tiên đã loại bỏ được đáp án một sai lâm." Lý Bình cảm giác được ma diện trên khuôn mặt trống rỗng của mình sắp có dấu hiệu thoát ly.

Hắc ám xung quanh không cách nào ức chế tập kích đến.

Tiếng thì thâm đến từ chỗ sâu linh hồn vang lên, ăn mòn ý thức Lý Bình.

Biết không phải nơi ở lâu, Lý Bình đi theo Mặc Nho Bân trở về từ chỗ sâu nhất biển U Ám.

"Nói ra thì, nơi đích vốn dĩ của ngươi là đâu? Thế mà cần dùng tiên khí cờ lệnh kia?" Lý Bình hỏi.

Mặc Nho Bân trầm mặc đáp lại.

Đi ngang qua thể xác hư vô của chưởng môn Đại Đạo tông Phương Định Ca, hắn chợt nói với Lý Bình: "Ngươi đi vơ vét trên người hắn một phen, nói không chừng còn có thể nhặt được vài món bảo bối."

Lý Bình nhìn chằm chằm Mặc Nho Bân.

Mặc Nho Bân trợn mắt nhìn Lý Bình: "Người này có thể ngăn cản sự cắn nuốt của cầu sinh chi ý, một đường trốn đến đây mới chết, đủ để chứng minh thực lực của hắn. Trên người cao thủ nhất định có đồ tốt. Đây là điều Hiên Viên đại ca dạy ta."

"Hơn nữa, nếu như trên người hắn thật sự có di vật gì đó, có thể bảo tôn dưới sự ăn mòn của Chân Tiên cầu sinh chỉ ý, ắt hẳn là bảo bối khó lường. Ngươi thật sự không thử?" Mặc Nho Bân mê hoặc nói.

Lý Bình lại nhìn qua, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu.

"Chuyện cũ đã qua, cứ để hắn yên nghỉ ở đây đi. Bảo vật trên đời nhiều biết bao, chẳng lẽ đều phải vơ vét? Tham không tự thắng, lòng sinh mê muội, phản gặp họa kiếp."

"Nói ngươi ngu, ngươi còn ngu thật luôn. Mặc Nho Bân cười nhạo nói.

Nhưng hắn cũng không đi vơ vét thi thể Phương Định Ca, chỉ mặc cho hắn yên tĩnh nằm tại chỗ.

Trải qua qua một phen đi đường, hai người lần nữa về tới nơi lúc đến.

Cán cờ bạch ngọc vẫn còn cắm tại chỗ.

Chỉ là bị lực u ám ăn mòn, phạm vi quang huy phát ra bao phủ ước chừng nhỏ hơn lúc trước một vòng.

"Không hổ là hàng đã qua sử dùng từng bị rèn lại, quả nhiên là phế vật." Mặc Nho Bân không mảy may khách khí phê bình.

"Ngươi quấy rối như thế, ta phải đi tìm bố trí khác năm đó để lại rồi. Cũng không biết đã qua nhiều năm như vậy còn ở đó hay không. Nếu như không có, ta còn sẽ tới kiếm chuyện với ngươi!" Mặc Nho Bân nhìn Lý Bình, lạnh giọng nói.

Lý Bình thì triệu hồi ra người U tộc, một lân nữa mở cánh cửa thông ra bên ngoài.

"Ta có thể giúp ngươi cùng nhau tìm kiếm Huyền Thiên Vương."

"Ta cần sự trợ giúp của hắn." Lý Bình hết sức thành khẩn nói.

Mặc Nho Bân dẫn đầu phi thân vào thông đạo, vừa cười ha ha: "Ngươi sẽ cho rằng đi cùng ta đến biển U Ám một chuyến, ta sẽ hoàn toàn tin tưởng ngươi chứ?"

"Năm đó mười một huynh đệ tỷ muội còn lại, người nào chưa từng trải qua đồng sinh cộng tử?"

"Sự thật nói cho ta biết, người nào cũng không thể thân tín!"

Âm thanh lạnh băng vô cùng của Mặc Nho Bân chậm rãi nhẹ đi.

Chờ lúc Lý Bình trở lại châu Cửu Sơn đã không tìm thấy tung tích Mặc Nho Bân.

Nhưng Thánh Hoàng lại không đuổi theo nữa.

Vị pháp vương Huyền Thiên giáo này không phải kẻ địch của hắn.

Trước tiên bất kể Mặc Nho Bân và đám Huyền Thiên giáo có phẩm tính như thế nào, bọn họ nói cho cùng cũng là tu sĩ gốc bản địa Huyên Hoàng giới.

Mà hiện giờ mâu thuẫn chủ yếu của Huyền Hoàng giới là mâu thuẫn tranh giành chủ quyền giữa tu sĩ Tu Tiên giới ngoại lai từ đại kiếp Tiên giới đến nay vì đủ loại nguyên nhân bị cắn nuốt và tu sĩ bản thổ Huyền Hoàng giới.
Bình Luận (0)
Comment