Chương 1968: Gặp lại ở tỉnh hải (2)
Chương 1968: Gặp lại ở tỉnh hải (2)Chương 1968: Gặp lại ở tỉnh hải (2)
Sau đó hơi tiếc hận: "Chỉ tiếc ta không thông thạo trận pháp, nếu không có thể thử phá trận.
"Ta cũng không biết."
Mọi người đều chỉ giữ im lặng sau đó đồng loạt dồn ánh mắt về phía Lam Vũ.
Vị Hợp Đạo có uy tín này sống mấy nghìn năm, nói kiểu gì cũng sẽ hiểu một ít trận pháp nhỉ?
Trong ánh mắt tràn đây mong chờ của bốn người còn lại, Lam Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là ta khá am hiểu trận pháp, nhưng trình độ trận pháp này..."
"Vượt xa lão phu. Ta không nhìn thấu." Lam Vũ thành thật nói.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người trở nên tuyệt vọng.
Sự im lặng chết chóc bao phủ mấy người họ.
"Trận pháp nơi này chính là không gian giam cầm tuyệt đối, ta không thể khám phá lối ra. Nhưng nếu phi chu Vãng Tôn kia muốn diệt sạch chúng ta, chắc chắn sẽ mở ra một lỗ hổng. Đến lúc đó chính là cơ hội của chúng ta."
Một lát sau Lam Vũ chợt nói như thế, khơi lên hy vọng của nhóm người.
"Ta triển khai diễn võ trường, mọi người tiến vào tránh đỡ, đề phòng phi chu đánh lén lân nữa."
Nói như vậy xong, một loại kiến trúc hình khuyên xuất hiện trong hư không tối tăm.
Không còn cách nào tốt hơn, đám người đành phải bay vào trong đó.
Sau khi lỗ hổng đóng lại, năm người nhìn nhau, thoáng chốc trong lòng đều dâng lên một đợt chiến ý.
"Lam lão, ngươi có thể khống chế pháp bảo này không? Bây giờ không phải lúc tỷ thí đâu! Lãng phí hết tinh lực rồi, một hồi phi chu ra tay, chúng ta phải làm sao đây?"
"Chết tiệt, lão Quan, sao ngươi đánh lén ta?" Hứa Quan Hải kêu to gọi nhỏ.
Dù năm người đã cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng cũng không khống chế nổi ra tay với nhau.
Lam Vũ bất đắc dĩ giải thích: "Bảo vật này chính là thân truyền đại pháp sư năm xưa. Tiến vào trong rồi sẽ liên tục bị ép tỉ thí, đến khi rời đi. Chính là bản tỉnh của bảo vật, không khống chế được. Trước đó ta không lấy thứ này ra cũng bởi vì lý do này.” "Nhưng có thể điều chỉnh cường độ diễn võ, ta đã điều chỉnh đến mức thấp nhất, duy trì không trạng thái giao chiến là được. Dựa vào tiếp tế chúng ta mang theo không phải sợ tiêu hao năng lượng.'
Sau khi trải qua một phen giao chiến tay chân luống cuống, cuối cùng đám người đã chầm chậm thích ứng.
Vừa nhẹ nhàng định lượng luận bàn tỉ thí vừa trao đổi hòa bình.
"Làm nóng người như thế cũng tốt, ít nhất có thể đảm bảo ra tay bất cứ lúc nào cũng ở trạng thái tốt nhất." Hứa Quan Hải tìm niềm vui trong cái khổ.
Tôn Lộ Thường thì thở ngắn thở dài: "Đã rất lâu rồi ta không động thủ với người khác như thế rồi, các vị đạo hữu nhẹ tay chút..."
Còn Quan Hành Tu nói trở về chủ đề chính: "Trong tuyệt cảnh thế này, cơ hội dành cho chúng ta chỉ có một lần. Vì vậy chúng ta nhất định phải có dự tính trước trong lòng thủ đoạn mạnh nhất của nhau."
Lời của Quan Hành Tu nhận được sự tán đồng của đám đông.
Thế là hắn lên tiếng trước tiên: "Một đòn mạnh nhất của ta vừa mới lĩnh ngộ trong tinh hải này không lâu trước đây. Tên là 'Kiếm Phân Tinh hải. Cẩn thận!"
Quan Hành Tu khẽ quát một tiếng, ánh kiếm chém ra, trong chớp mắt dường như có tinh quang vô tận sinh ra từ trong đó.
Phân Tinh Kiếm không đánh trúng bốn người còn lại, chỉ đánh mạnh vào chân trời diễn võ trường
Màn trời chấn động, từng vết rạn nút hiện ra sau đó nhanh chóng khép lại.
Quan Hành Tu tán thưởng một tiếng: "Bảo bối tốt!"
Bốn người tiếp theo đều biểu diễn một lượt đòn sát thủ của bản thân.
Đồng thời trong lúc bọn họ diễn võ, bọn họ cũng dần trở nên ăn ý với nhau hơn.
Thậm chí còn cùng nhau thôi diễn ra một thuật pháp cùng tấn công.
Trong trận pháp bao vây trên không trung, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Năm vị Hợp Đạo giống như đang mài kiếm, nuôi dưỡng và giữ gìn tinh khí thần của bản thân.
Chỉ đợi đến thời cơ thích hợp là sẽ chém ra một đòn kiếm mạnh nhất.
Không biết đã qua bao lâu...
Cảm giác chấn động to lớn quấy nhiễu bọn họ.
Cũng không phải chấn động tại diễn võ trường mà là bên ngoài diễn võ trường, toàn bộ hư không tối đen đang rung động.
Hoặc có thể nói là bắt nguồn từ phi chu Vãng Tôn.
Trong khoảng thời gian phối hợp diễn võ lâu dài, năm người đã dần làm đến một mức độ tâm ý tương thông nào đó.
Chỉ một thoáng đã đạt thành nhất trí, chờ đợi chỗ sơ hở tới.
Không chút dấu hiệu nào, hắc ám biến mất, ánh sáng xuất hiện trở lại.
Như thể bọn họ đã quay trở lại trong khoang tàu phi chu.
Nhưng năm người đã từng nếm phải thiệt thòi, không chút do dự.
Trực tiếp tung ra đòn hợp kích mạnh nhất đã ấp ủ từ lâu.
"Kiếm Phân Tinh hải!"
"Mộ Quan tinh hải!"
"Vũ Diệt"...
Tiếng hét to đồng thời vang lên, năm vệt sáng hòa vào với nhau, đánh mạnh lên vách phi chu.
Nhưng cảnh tượng khiến bọn họ phải tuyệt vọng xuất hiện.
Trên vách tường xuất hiện một lỗ thủng màu đen kỳ lạ, nuốt trọn đòn hợp kích mang đến sức phá hoại to lớn của năm người.
Lỗ thủng chầm chậm khép lại, vách thuyền khôi phục lại như ban đầu.
Mà sát chiêu bọn họ khổ luyện hồi lâu lại giống như chuyện tiếu lâm, không thể tạo thành chút xíu hư hỏng nào.
Năm người đều mang vẻ mặt trắng bệch.
Quan Hành Tu còn tổn hại đạo tâm, thân hình lảo đảo muốn ngã.
"Sao có thể chứ?" Hắn có dáng vẻ hoàn toàn không thể nào chấp nhận được, thất thần, tự lẩm bẩm.