Mười mấy năm sau của đời trước, cảnh tượng biển Tùng Vân khô cạn biến thành dãy núi Tùng Vân tràn đầy sức sống, chỉ sợ sẽ không xuất hiện nữa.
Cách thức tiêu diệt tất cả này quá đáng sợ, quá cực đoan.
Mảnh thiên địa này sẽ không bị đụng vào ngay từ đầu.
Nhưng kiếp này, sau khi thiên địa chi phách Xích Viêm bị tế luyện thì đã dẫn đến thiên địa phản ứng kịch liệt.
Ngay sau đó Mặc Sát hạ xuống thế gian.
Tồn tại này hủy diệt tất cả, thể hiện rõ ý chí vô cùng kiên quyết của thiên địa.
Chính là biển Tùng Vân phải chết!
Nhưng thấy các tu sĩ không hề phản kháng gì mà đã chết thì trong lòng Lý Phàm thực sự rất khó chịu.
Sau đó hắn dựng một ngón giữa lên trời.
Ngoại trừ phân thân của Lý Phàm ra thì còn một người nữa dưới cảnh tượng diệt thế này không hề sợ hãi.
Người này chính là Tiêu Tu Viễn của Thiên Lý Đường.
Hắn không chỉ không hề sợ hãi, sắc mặt hốt hoảng mà ngược lại rất hưng phấn.
Hắn cầm trong tay một Lưu Ảnh Thạch bảy màu, bay là tà trên đảo Vạn Tiên.
Hắn ghi chép lại cảnh tượng tận thế này.
Từng dây nhỏ màu đen sượt qua, lúc nào cũng có thể mất mạng nhưng Tiêu Tu Viễn lại không hề quan tâm.
Trong miệng không ngừng hưng phấn nói gì đó.
“Kiếm lợi lớn rồi, lần này đúng là lời to rồi.”
“Cường giả Hợp Đạo Kim Nhật tiên tôn và Hồng Hi tiên quân với năm vị tiên quân, lại cộng thêm mười vạn trận miện của Trương Chí Lương bày ra Vô Hạn Pháp.”
“Bố trí thiên la địa võng, săn giết thiên địa chi phách Xích Viêm.”
“Đây là tin tức cực lớn.”
“Càng bùng nổ hơn là còn bị một tiểu tử Kim Đan đoạt mất cơ duyên Hợp Đạo!”
“Nếu không phải ta có ảnh giữ lại làm chứng cứ thì nói ra cũng không ai tin!”
“Kim Đan trảm Hợp Đạo!”
“Viết thành tiểu thuyết kỳ ảo chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ! Đúng là mẹ nó quá đỉnh!”
“Càng không ngờ là, vị này chắc chắn là tiên tôn Hợp Đạo trẻ tuổi thứ hai trong lịch sử, còn chưa kịp chúc mừng thì đã bị một thiên địa chi phách khác làm thịt rồi!”
“Thiên địa chi phách này tên Mặc Sát, không chỉ giết tiên tôn Hợp Đạo mới lên cấp mà còn tiến hành diệt thế, muốn tiêu diệt toàn bộ biển Tùng Vân!”
“Tốt, giết càng tốt!”
“Các ngươi đều đã chết, ta sẽ có tin tức độc nhất vô nhị!”
“Để ta suy nghĩ một lát, hình ảnh này phải bán bao nhiêu độ cống hiến.”
“2000? Không không, quá ít.”
“Ít nhất là 5000! Tiêu Tu Viễn ta, từ trước đến giờ không mua bán lỗ vốn!”
“Không sai, xưa nay không làm ăn lỗ vốn.”
Miệng Tiêu Tu Viễn không ngừng lẩm bẩm, mặt mày hớn hở, ghi chép lại hình ảnh cuối cùng của đảo Vạn Tiên.
Lúc này, hắn thấy trong đám tu sĩ hốt hoảng vùng vẫy tranh giành sự sống, có một vị độc lập tồn tại.
Sắc mặt hắn không hề sợ hãi, giơ ngón giữa lên với Mặc Sát đang diệt thế trên bầu trời.
“Được!”
Tiêu Tu Viễn không khỏi nói.
Trong lòng càng mừng rỡ: “Tu sĩ của chúng ta đối mặt với uy thế hủy diệt thiên địa nhưng không hề sợ hãi. Hăng hái phản kháng, dù chết vẫn vinh!”
“Tuyệt vời, đã thăng hoa chủ đề, lại nâng cao phong cách.”
“Có cây bút thần này thì đoạn hình ảnh này chắc chắn độc nhất vô nhị, chí ít ta có thể bán hơn 2000 điểm!”
Trên mặt đất, Lý Phàm nhìn theo tiếng nói, cũng thấy bóng người của Tiêu Tu Viễn.
Không có gì bất ngờ, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu với hắn.
Tiêu Tu Viễn thấy vậy thì sững sờ.
“Hóa ra còn có khách quen…”
Tiêu Tu Viễn nghiêng đầu, híp mắt lại, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.
Trong lúc hai người cùng nhìn nhau thì màn trời màu đen triệt để đè xuống.
Đảo Vạn Tiên biến thành tro bụi.
Sau ngày hôm nay trên đời không còn biển Tùng Vân nữa.
…
Dị tượng các tu sĩ trên biển Tùng Vân bỏ mạng giống như pháo hoa nở rộ đầy trời.
Ở một không gian nào đó.
Năm pho tượng không nhìn rõ mặt vây thành một vòng tròn.
Pho tượng cúi đầu.
Nơi đó có một đám mây phát sáng nổi bồng bềnh giữa không trung.
Trong đám mây lờ mờ có thể thấy được cảnh tượng lục địa, sông núi, nước chảy hơi co lại.
Đám mây bị chia cắt thành từng khu vực to nhỏ khác nhau, trên mỗi khu vực đều treo lơ lửng một hạt sáng nho nhỏ.
Đột nhiên ở biên giới đám mây phát sáng này có một khu vực màu lam nho nhỏ.
Điểm sáng lơ lửng ở đó bỗng nhiên hóa đỏ, không ngừng lấp lánh.
Mà theo hồng quang lấp lóe, một dao động vô hình tự khuếch tán ra, quanh quẩn trong không gian không biết tên này.
Năm pho tượng, trong đó có bốn pho tượng bừng tỉnh.
Ánh sáng màu đỏ bắn ra hình ảnh bên trên.
Hình ảnh phát lặp lại với tốc độ gấp mấy trăm lần, chính là chuyện xảy ra trong biển Tùng Vân trước đó.
Bốn thần niệm khổng lồ trao đổi với nhau.
“Vậy mà kinh động đến Mặc Sát…”
“Biển Tùng Vân phục kích thiên địa chi phách? Bên Vạn Tiên Minh kia nghĩ thế nào?”
“Lão gia hỏa không hỏi thế sự, thuộc hạ không biết cũng là bình thường.”
“Với lại, hai vị bản địa Hóa Thần của biển Tùng Vân đã chết. Ngoài ra ba vị khác cũng không biết họ lôi kéo từ nơi nào. Đều không phải dòng chính của Vạn Tiên Minh.”
“Dù vậy, năm vị Hóa Thần và các tu sĩ cảnh giới khác đã chết rất nhiều.”
“Không sao, chỉ là vật liệu mà thôi.”
“Tổng số lượng tu sĩ do chúng ta khống chế. Không thể quá nhiều cũng không thể quá ít.”
“Cả ngày không thấy tung tích của lão gia hỏa, việc này còn cần chúng ta làm.”
“Vậy chúng ta nới lỏng một số hạn chế đổi lấy công pháp đi.”
“Việc này ta sẽ dặn dò. Nhưng bên phía biển Tùng Vân đã trở thành tử vực. Còn phải làm phiền tiên tôn.”
Sau một lát, những pho tượng này không còn động tĩnh nữa, truyền đến dao động thần niệm.
“Ta đã biết.”
Sau đó không còn tin tức truyền đến nữa.
Còn lại mấy vị hình như đã quen, trao đổi vài câu với nhau rồi dần yên tĩnh lại.
Chùm sáng trong năm pho tượng, khu vực biên giới xanh kia cũng chậm rãi nhạt dần, sau đó trở nên trong suốt và biến mất.
…
Châu Nguyên Đạo.
Đảo Vạn Tiên hoàn toàn bị Mặc Sát hủy đi trong nháy mắt, trong lòng Lý Phàm có cảm giác, nhìn về phương xa.
“Sư phụ, ngươi thế nào rồi?”