Chương 1995: Thánh Hoàng lập tân pháp (3)
Chương 1995: Thánh Hoàng lập tân pháp (3)Chương 1995: Thánh Hoàng lập tân pháp (3)
Nhưng dù sao cũng là hắn đuối lý, cũng không tiện lên cơn trước mặt mọi người.
Hắn chỉ nói: "Yên tâm, bổn tọa nói lời giữ lời. Sẽ không bạc đãi Phù gia các ngươi."
Lúc này tiếng khóc than nức nở của người Phù gia mới chậm rãi dừng lại.
Dù sao người cũng đã chết rồi, không đáng vì một người đã chết mà dĩ hạ phạm thượng, tìm đường chết đối nghịch với Hợp Đạo.
Xích Liễu dẫn theo người của Phù gia rời đi.
Một đám Hóa Thần cũng cảm thán không thôi: "Xem ra là do công pháp này quá quý giá. Xích Liễu tiên tôn vì giữ bí mật tuyệt đối nên mới chọn giết người diệt khẩu."
"Đến cả khế thư cũng không tin? Vị Hợp Đạo mới tấn thăng này liệu có đa nghi quá không?”
"Khế thư thì thế nào? Thế gian có diệu pháp huyền bí, lỡ như có thể làm trái hẹn ước trong khế thư mà không bị trừng phạt thì sao?"
"Đây là tình huống nhiều người nhìn vào như thế. Nếu trong âm thầm, chỉ sợ hắn làm việc còn không kiêng nể gì hơn!"
"Tu sĩ Hợp Đạo, đúng là uy phong! Luật pháp Tiên Minh, đến cấp bậc của bọn họ cũng biến thành có cũng được mà không có cũng không sao nhỉ?"
"Đó là đương nhiên rồi. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết, Tiên Minh sao có thể vì một người chỉ là Kim Đan mà thật sự trừng trị Hợp Đạo? Dù có đi nữa cũng tất nhiên là giả bộ thôi."
"Vừa vào Hợp Đạo, quả nhiên khác biệt. Giống như hồng quang Ly giới trước đây, có thể đi khắp tinh hải, cũng chỉ có Hợp Đạo mới có tư cách”...
Tu sĩ Hóa Thần nói đến mức cụt hứng, lần lượt bỏ chạy.
Mà phần lớn tu sĩ cơ bản như Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh còn sót lại vây xem thì nán lại thật lâu chưa rời đi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên dị tượng vẫn lạc chưa biến mất trên bầu trời, cảm xúc thỏ chết cáo thương xộc lên đầu.
Dưới ảnh hưởng từ lực lượng thần bí mà bọn họ không thể phát giác, loại cảm xúc này lại dân hóa thành ngọn lửa phẫn nộ, chậm rãi nhen nhóm.
"Trong mắt cao tâng Tiên Minh, chúng ta quả nhiên là tôn tại sâu kiến."
"Còn luật pháp Tiên Minh thì sao? Hóa ra chỉ có hiệu lực đối với chúng †a?"
"Hôm nay người chết là Phù Nguyên Thịnh, ngày mai kẻ vô tội uổng phí mạng sống sẽ là ai trong chúng ta đây?”...
Trong yên lặng, bầu không khí kỳ lạ đang dần nổi lên.
Dù chưa nói lên thành tiếng nhưng trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau đã để lộ ra tất cả.
Chẳng qua là e ngại sự uy hiếp của Tiên Minh, không người nào trong số bọn họ dám can đảm nói ra miệng suy nghĩ trong lòng.
Có lẽ...
Thứ bọn họ cần chính là một cơ hội.
Sau một hồi lâu, tu sĩ vây xem mới hoàn toàn giải tán hết.
Một sợi phân thần của Lý Phàm thì hóa thành ảo ảnh, tái hiện chốn thế gian.
"Lửa đã đốt, chỉ sợ không cần ta quạt thêm gió đã có thể lần lượt đốt cháy toàn bộ Vạn Tiên Minh." Lý Phàm rất hài lòng đối với kiệt tác của bản thân.
Mà phát triển tiếp theo đó cũng thật sự giống như dự đoán của hắn.
Tuy hình ảnh Xích Liễu tiên tôn đánh chết Phù Nguyên Thịnh ngay giữa ban ngày ban mặt nhanh chóng truyền đi khắp toàn bộ Vạn Tiên Minh thông qua Thiên Huyền Kính. Nhưng bởi Phù gia đã bày tỏ sự cảm thông đối với Xích Liễu vì vừa mới đột phá, cảnh giới không ổn định dẫn đến sai lâm nhất thời. Nên Tiên Minh cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, chỉ phạt điểm độ cống hiến tượng trưng.
Ngược lại là bản thân Xích Liệu đạt được Thông Thiên Ứng Linh Hóa Thân Công, sau khi tin tức truyền khắp, dẫn tới vô số gia tộc nghe ngóng xem sự tình là thật hay giả.
Đồng thời nhao nhao thể hiện tình nguyện dùng số tiền lớn đổi lấy Xích Liễu chịu ra tay cảm ứng tìm kiếm vị trí thiên địa chi phách.
Trong lúc nhất thời, địa vị của Xích Liễu vừa mới đột phá Hợp Đạo thậm chí còn nhỉnh hơn một vài Hợp Đạo có danh tiếng từ xưa.
Còn về phần Phù Nguyên Thịnh vô tội chết thảm kia, theo thời gian dần trôi qua chậm rãi bị người ta quên lãng. ...
"Đúng là mỉa mai mài! Kẻ có tội không chịu phạt, ngược lại còn hưởng lợi."
Trong Thánh triều Đại Khải, Vương Huyền Bá liếc nhìn văn chương trong tay, tặc lưỡi cảm thán, nói.
"Nếu ở Đại Khải chúng ta, đừng nói là quan viên bình thường, xem như Thánh Hoàng thân truyền như ta đây, phạm phải loại chuyện này cũng phải bị trách phạt liên tục. Tối thiểu nhất phải bị nhốt vào ngục tối ấy trăm năm, sao có thể cho qua nhẹ nhàng thế được. Vạn Tiên Minh hay thật... À, không đúng, Vạn Tiên Minh đúng là mục nát mài" Âu Thượng Thiên liên tục lắc đầu. Tôn Nhị Lang liếc nhìn Âu Thượng Thiên, cười bất đắc dĩ: "Ý của sư tôn là chuyện này có thể coi như ví dụ điển hình để tuyên truyền. Cổ vũ trước tác chiến."
"Thậm chí có thể mượn cơ hội làm dao động nền móng của Tiên Minh. Dù sao đa số tu sĩ thuộc Vạn Tiên Minh đều chỉ là cảnh giới dưới Hóa Thần."
Âu Thượng Thiên nhếch miệng: "Lôi kéo đám rác rưởi này có được gì chứ? Tới bao nhiêu tên ta giết bấy nhiêu tên!"
Tôn Nhị Lang biến sắc: "Chớ nói bậy! Chính nghĩa thì được ủng hộ, bất nghĩa thì khó khăn. Tiên Minh mất hết lòng dân, Thánh triều chúng ta chinh phạt chính là làm việc theo tâm ý của dân."
"Sư xuất hữu danh, bính đạo nhi hành mới có thể bất khả chiến bại!"
Dù sao cũng là đại sư huynh, Âu Thượng Thiên không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng thì thầm: "Nói nhiều như thế, cuối cùng chẳng phải dựa vào thực lực để nói chuyện sao."