Chương 2020: Di niệm ẩn tàn hồn (3)
Chương 2020: Di niệm ẩn tàn hồn (3)Chương 2020: Di niệm ẩn tàn hồn (3)
Ân thượng nhân, Hứa Khắc đều không cho là đúng, chẳng qua không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ yên lặng gật đầu.
"Dựa theo thông lệ, hai người có thể tự mình thể nghiệm một phen."
"Yên tâm, trải qua một đời trong Thời Đại, trong hiện thực chỉ là một cái chớp mắt. Mà dựa theo tình huống bình thường, các ngươi sống sót trong huyễn cảnh Thời Đại không được mấy năm đâu."
Dưới thao tác của tu sĩ tiếp dẫn áo đen, Ân thượng nhân và Hứa Khắc chia nhau đưa vào một luồng thần niệm bay vào trong quang đoàn Thời Đại.
Không lâu sau, sắc mặt tu sĩ tiếp dẫn không khỏi trở nên hơi cổ quái.
Bởi vì tình huống trong dự tính của hắn cũng chưa từng xuất hiện.
Hai người một người dấn thân vào thời kỳ tiên đạo thượng cổ, một người dấn thân vào sát thế hỗn loạn tuyệt đối.
Nhưng bọn họ một người vận khí không tệ, không chỉ từ nhỏ đã bước vào tiên đồ, còn nhiều lần có kỳ ngộ. Liên tục thuận lợi tu hành đến Hóa Thần kỳ, trở thành đệ tử hạch tâm của tiên tông. Cuối cùng thọ tận mà kết thúc.
Mà một người khác thì càng thêm không hợp lẽ thường. Cứ thế giết ra một đường máu trong loạn thế. Trở thành nữ ma đầu tất cả mọi người vừa nghe đã sợ mất mật, thậm chí thích nuốt sống hồn phách tu sĩ... Cho đến khi làm nhiều việc ác, tu sĩ thiên hạ không thể nhịn được nữa, liên hợp lại. Lúc này mới chết dưới vây công.
"Thời đại khác hình như cũng không tệ lắm." Sau khi từ huyễn cảnh Thời Đại tỉnh táo lại, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn lắm nói.
Tu sĩ tiếp dẫn ngơ ngác, lại lặp lại xác nhận tư liệu của hai người.
Hoành Nhược Thủy, Hà Hân Hân.
"Không nghĩ tới tiểu cô nương này tuổi còn trẻ mà lại hung tàn như thế"
Vừa muốn khuyên hai người tiếp tục hành trình thời đại, chứng minh cho thời đại tốt đẹp.
Hai người lại đã không kiên nhẫn từ trong thời đại đi qua.
Tu sĩ tiếp dẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhắc lại lời này nữa.
Tiếp đó lại dẫn dắt hai người tham quan khu vực khác nhau như anh hùng đa kiêu, thương hải tang điền, vạn pháp tranh phong.
Ân thượng nhân chợt nói: 'Kế tiếp bọn ta muốn tự mình xem, được chứ." Nghiêm chỉnh một dáng vẻ không kiên nhẫn.
Tu sĩ tiếp dẫn gật đầu, nói cho cùng nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, sau đó đưa ra một khối ngọc bài: "Lúc kết thúc tham quan, muốn rời đi thì liên hệ ta. Nhớ kỹ, trong Thần Tàng quán phải giữ yên lặng..."
Dặn dò một số việc cần chú ý, tu sĩ tiếp dẫn liền biến mất trước mặt hai người.
Hứa Khắc, Ân thượng nhân liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý vừa tham quan vừa chầm chậm di chuyển đến vị trí trung tâm Thần Tàng quán.
Qua một hồi lâu rốt cuộc xa xa thấy được cái đầu lâu yên tĩnh trưng bày.
Thân thể Hứa Khắc khẽ run. Hít sâu một hơi, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại.
Mà Ân thượng nhân cũng dùng nỗ lực cực lớn mới không biểu hiện ra dị thường.
Đi đến trước mặt đầu lâu Bạch tiên sinh, yên tĩnh nhìn chăm chú.
"Ta đều sắp không nhịn được động thủ."
"Chờ thêm chút đã. Tiên Minh và Thánh triều còn chưa đánh nhau, càng quan trọng hơn là, ta có thể mơ hồ phát giác được, Tam gia gia vẫn còn ở trong Bác Vật quán. Dù sao lấy cấp bậc quyền hạn của hai người Hoành gia này cũng không có giới hạn thời gian tham quan...'
Ân thượng nhân không trả lời, lại đã đắm chìm trong quan sát đầu lâu Bạch tiên sinh.
Không biết đã qua bao lâu, lại một bóng dáng tới gần đầu lâu.
Ngắm nhìn rất lâu, nhẹ nhàng thở dài.
Tức khắc hấp dẫn sự chú ý của hai người Hứa Khắc, Ân thượng nhân.
Người tới là một tu sĩ trung niên râu dài, nhìn đầu lâu Bạch tiên sinh, giống như bọn họ, cảm xúc có phần kích động không kiêm được.
"Thì ra là tiểu tử này..." Ân thượng nhân hừ lạnh.
"Ngươi biết hắn?" Hứa Khắc hỏi.
"Hừ, hắn tên Thượng Quan Thế Quyền, năm đó từng tranh đoạt xương sườn Bạch tiên sinh với ta. Nói ra thì, Bạch tiên sinh còn có một khúc xương đùi ở chỗ hắn..." Giọng điệu Ân thượng nhân bất thiện nói.
"Hừ, chờ sau khi lấy vê đầu lâu quan trọng nhất, bộ phận còn lại cũng phải lần lượt thu về." Hứa Khắc cũng theo đó ánh mắt lóe qua vẻ nguy hiểm.
"Đó là hiển nhiên." Ân thượng nhân cực kỳ tán thành.
"Gia gia, cái này có gì đáng xem. Ta còn muốn xem pháp khí thượng cổ vừa rồi..." Một âm thanh có chút non nớt từ nơi xa truyền đến. Lại có một nữ đồng chừng ba bốn tuổi, đi đến bên cạnh Thượng Quan Thế Quyền, kéo áo, nhăn mặt nói.
"Người này là một trong những tu sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử Huyền Hoàng giới đấy." Thượng Quan Thế Quyền ôm lấy nữ oa oa, an ủi nói.
Nữ đồng nghe vậy, không khỏi tò mò mở to mắt, chăm chú nhìn đầu lâu phía trước.
Mà Ân thượng nhân và Hứa Khắc sau khi nghe thấy lời của Thượng Quan Thế Quyền, thái độ hơi chuyển hướng.
Sau khi an tĩnh một lúc, nữ oa oa bỗng tràn đầy hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào đầu lâu Bạch tiên sinh hô lên: “Gia gia mau xem, nơi đó có người!
Như một luồng kinh lôi thoáng chốc nổ vang trong lòng ba người.
Ánh mắt ba người nháy mắt toả định đầu lâu một lần nữa.
Nhưng vẫn im ắng một mảnh, nào có tia sinh cơ gì.
Thượng Quan Thế Quyền sờ đầu nữ đồng: "Niếp Niếp đừng nói bậy, có người chỗ nào!"
Tiểu nữ hài bĩu môi, mặt đầy không vui: "Niếp Niếp không có nói bậy, rõ ràng là có người mài Ngay trong xương sọ, các ngươi không nhìn thấy sao?”