Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2025 - Chương 2026: Đại Khải Lăng Huyền Hoàng (4)

Chương 2026: Đại Khải Lăng Huyền Hoàng (4) Chương 2026: Đại Khải Lăng Huyền Hoàng (4)Chương 2026: Đại Khải Lăng Huyền Hoàng (4)

Vô số con dân Đại Khải tụ tập bên trong Thánh Tâm Điện.

Đối mặt với pho tượng Thánh Hoàng, quỳ trên mặt đất cầu nguyện thành kính.

Mà tại thành Thánh Kinh, phía dưới Thánh Hoàng tọa.

Có hàng ngàn hàng vạn người dân U tộc đời thứ hai được tạo ra, trong miệng tụng công đức vĩ đại của Thánh Hoàng.

Tử kim chi khí của Thánh Triều giao hòa thành một thể với tinh túy nguyên lực màu vàng, hình thành tinh quang tử màu vàng nhàn nhạt, rời khỏi lãnh thổ Thánh Triều, duy trì cho đại vậy vây nhốt bốn châu Tiên Minh vận chuyển.

Cái này được Thánh Hoàng mệnh danh là cứu cực khốn trận [Đại Trận Minh Nguyệt Tinh Quang], gân như đã đến gần vô hạn với trận pháp Tiên cấp chân chính. Lý Bình tin tưởng, cho dù Truyền Pháp giả đích thân đến cũng cần một khoảng thời gian mới có thể phá vỡ.

Mà những người ở trong bốn châu Tiên Minh hiện tại muốn phá trận...

Còn phải hỏi Thiên Mệnh Thiên Hoàng hắn có đồng ý hay không.

Lý Bình ngồi ngay ngắn trên Thánh Hoàng tọa, tâm mắt vượt qua biên giới hai thế giới, dừng lại trên lãnh thổ Vạn Tiên Minh, Huyền Hoàng giới.

Thánh Hoàng tọa, hay là toàn bộ thành Thánh Kinh, bởi vì xảy ra đại chiến mà trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bộ dạng của Miêu Bảo vẫn y như cũ, uể oải tựa đầu vào vai Lý Bình ngủ say, cứ như trên đời ngoại trừ tinh túy nguyên lực ra thì không có cái gì có thể khiến nó động tâm.

Ngoài Miêu Bảo, một người nhìn qua chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi cũng đang đứng bên cạnh Thánh Hoàng.

Tập trung nhìn Huyền Hoàng giới phía dưới.

Lại là Thiên Dương.

Giờ phút này, cơ thể khôi lỗi của hắn đang hấp thu lượng lớn tinh túy nguyên lực, kể từ sau khi chiến đấu với tiên khôi [Tổ], so sánh với lúc trước thì đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Dung mạo, cơ thể, một lần nữa biến trở vê hình dạng khi còn sống. Thậm chí hơi thở sinh mệnh thật sự được sinh ra.

Thực lực cao thâm khó dò, ngắm nhìn Vạn Tiên Minh, chờ đợi đối thủ của hắn xuất hiện.

Mà phía dưới Thánh Hoàng tọa, Nhất Tuyệt đạo nhân Độ Ách tông lại lấy toàn bộ người giấy trong tông ra ngoài.

Đám người giấy một lần nữa xây dựng sơn môn Độ Ách tông ngay tại chỗ.

Trong kiến trúc, dường như mở ra một thông đạo không biết dẫn đến nơi nào.

Tuy bản thân Nhất Tuyệt đạo nhân cũng không đi vào bên trong, nhưng hai mắt lại lồi ra, kéo dài vô hạn ra bên ngoài, dò xét chỗ sâu trong thông đạo.

"Xin Thánh Hoàng yên tâm, Huyền Hoàng giới vừa có chút gió thổi cỏ lay nào, lão đạo nhất định có thể nhìn thấy." Nhất Tuyệt đạo nhân cười ha ha nói.

Lý Bình không trả lời Nhất Tuyệt.

Ánh mắt và sự chú ý của hắn, thật ra hơn phân nửa tập trung vào bầu trời sao bên trên Huyền Hoàng giới.

Ở nơi đó, hắn đã chuẩn bị tốt cạm bẫy trùng điệp, chờ đợi Thiên Y, Truyền Pháp giả giáng lâm.

Bốn châu Tiên Minh, bên ngoài [Đại Trận Minh Nguyệt Tinh Quang].

Khi bầu trời Huyền Hoàng giới trở nên vô cùng ảm đạm, Thánh triêu Đại Khải dẫn theo tiểu thế giới phụ thuộc giống như sao trời giáng lâm, toàn bộ sự chú ý của tu sĩ Tiên Minh bị hấp dẫn trong nháy mắt.

Biến cố to lớn cũng đồng thời phát sinh ở bên trong mỗi một châu thiên thành của Tiên Minh.

Tôn Lộ Viễn nhìn thấy vầng trăng sáng xuất hiện trên bầu trời, dường như bị nhấn mở cái chốt nào đó trong đầu. Chưa kịp có bất kỳ suy nghĩ gì, trực tiếp ra lệnh cho những tử sĩ đã sớm chuẩn bị nhiêu năm.

Những tử sĩ này sẽ dùng tính mạng của mình để trả đại đắt, khi các châu truyền tống người, bên trong Thiên Huyền Kính kích nổ cấm chế trận pháp lưu lại trong cơ thể bọn họ.

Đã Hợp Đạo nhiều năm, Tôn Lộ Viễn nắm giữ một đại gia tộc tu tiên, sau khi hạ mệnh lệnh này, đột nhiên có khoảnh khắc đầu óc trống rỗng như thế này.

Cổ họng khô khốc, tay chân lạnh buốt.

Nhưng mà, chẳng chờ cảm xúc sợ hãi của hắn xông tới, hắn có chút ngạc nhiên phát hiện, ở một vài châu, tử sĩ dưới tay của hắn còn chưa kịp ra tay, Thiên Huyền Kính và trận pháp truyền tống đã bị người khác phá hủy trước một bước.

Tôn Lộ Viễn hiểu rõ trong lòng: "Sự tình quan trọng như vậy, quả nhiên không có khả năng chỉ giao cho một mình ta."

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, Tôn Lộ Viễn nhìn thấy, từng chiếc từng chiếc phi thuyền kim quang lấp lánh, đột ngột xuất hiện như thần binh từ trên trời rơi xuống. Vào trước khi tu sĩ Tiên Minh kịp phản ứng lại, bọn họ đã nhìn thấy thiên thành bị bao vây.

Từng con khôi lỗi có tạo hình kì lạ bay ra từ bên trong phi thuyền, phun ra từng luồng sáng màu đen.

Trận pháp phòng hộ được mệnh danh là vững như thành đồng của thiên thành Tiên Minh, vậy mà chỉ một thoáng liền trở nên tràn ngập nguy hiểm.

Lúc nào cũng có thể bị phá giải.

"Xem ra, đẳng cấp của phản đồ trong nội bộ Tiên Minh có lẽ còn cao hơn ta."

"Chẳng lẽ thủ tịch Lục Khê Thiền cũng làm phản rồi?"

Tôn Lộ Viễn híp mắt quan sát, lập tức cảm thấy yên tâm thoải mái hơn rất nhiều.

"Hậu bối có tiền đồ trong gia tộc đã sớm được ta sắp xếp rời khỏi bốn châu Tiên Minh. Những người còn lại, ta sớm đã nói sơ qua, trốn tránh trong động phủ chắc là sẽ không bị ảnh hưởng đến."

"Chỉ là tiếc cho Lộc Nhi, không thể điều hắn ra sớm hơn."

"Hình như Thiên Tứ đang bế quan. Một thân thực lực của hắn còn mạnh hơn cả ta, hẳn là không cần lo lắng cho hắn."

Tôn Lộ Viễn vừa tự hỏi, vừa nhìn Tiên Minh bắt đầu tổ chức đội ngũ tu sĩ phản kháng. Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại, đến thời điểm kiến công lập nghiệp của ta."
Bình Luận (0)
Comment