Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2031 - Chương 2032: Cây Kim So Với Cọng Râu (5)

Chương 2032: Cây kim so với cọng râu (5) Chương 2032: Cây kim so với cọng râu (5)Chương 2032: Cây kim so với cọng râu (5)

"Không tốt!" Vẻ mặt Tôn Kỳ kịch biến, vội vàng hô to.

Tôn Liên Thành lại đã sớm giành trước một bước.

Không để ý gia tộc gì đó nữa.

Chỉ một thân một mình hóa thành một luông huyết quang, nhanh chóng bay về phía hướng về tường chắn sương trắng cách đó không xa.

Nhưng độn thuật thi triển pháp đốt hồn này thế mà chậm lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Giống như trong không khí, xung quanh tồn tại vô số xúc tu rất nhỏ đang lôi kéo cản trở.

Huyết quang tan đi, Tôn Liên Thành hiện ra nguyên hình.

Thậm chí đã mất đi năng lực phi hành, nặng nề từ không trung rơi xuống.

Xúc tu ngọ nguậy màu đen trên trời rất nhanh đã toả định hắn.

Mạnh mẽ cắm vào trong cơ thể Tôn Liên Thành.

Tôn Liên Thành luống cuống muốn thi pháp chống cự, song linh khí xung quanh giống như đọng lại, căn bản không nghe chỉ huy.

Không thể chống cự nửa điểm, xúc tu màu đen rất nhanh xuyên thủng Tôn Liên Thành.

Trong tiếng kêu thảm của người Tôn gia, bọn họ cũng dồn dập bị xúc tu không trung phân hóa ra bắt lấy.

Kêu rên chỉ kéo dài một lúc, thân thể Tôn Liên Thành đã bị hóa thành xúc tu màu đen y hệt.

Thậm chí trên bầu trời đều không có vẫn lạc dị tượng hiện ra.

Tôn Liên Thành dường như không chết, chẳng qua là biến thành xúc tu màu đen kia mà thôi.

Cả đám người Tôn gia đều bị bắt, chỉ còn Tôn Kỳ lòng tràn ngập lạnh lẽo.

Không dám nhúc nhích.

Đúng vậy, cả Tôn gia chỉ có Tôn Kỳ hắn may mắn tránh khỏi tai nạn.

Bởi vì trong nháy mắt bị những xúc tu đáng sợ đó tỏa định, trong lòng Tôn Kỳ chợt ẩn ẩn sinh ra cảm giác.

Trong ngàn vạn đường chết, tìm được đường sống khả thi lóe sáng duy nhất.

Bởi vậy hắn không mảy may do dự, trực tiếp dùng phần hóa công của 'Thái Sơn Nguyên Thủy Chân Kinh tan đi một thân tu vi của chính mình. Đồng thời loại bỏ toàn bộ linh lực tôn trữ trong cơ thể ra bên ngoài cơ thể.

Không bảo lưu bất kỳ thứ gì, triệt để trở thành một người phàm.

Một xúc tu màu đen như cánh tay thô chắc lướt qua trước mặt Tôn Kỳ.

Như có linh tính, lượn quanh Tôn Kỳ một vòng.

Áp sát như thế, Tôn Kỳ mới nhìn rõ, những xúc tu màu đen này rõ ràng là từ vô số chỉ chít tiểu trùng màu đen tụ tập cấu thành.

Ngay cả hít thở cũng không dám, cả người Tôn Kỳ cứng ngắc.

Sau khi phán đoán xong Tôn Kỳ đơn thuần là người phàm không có tu vi, xúc tu màu đen liên bỏ qua hắn.

Mang theo toàn bộ Tôn gia đã hóa thành phi trùng màu đen gào thét rời đi.

Tôn Kỳ thì vẫn duy trì tư thế đứng thẳng bất động vốn có, không dám nhúc nhích.

Mãi đến nửa ngày sau hắn mới xụi lơ cả người, té ngã trên đất.

"Rốt cuộc đó là thứ gì..."

Trong đầu muôn vàn suy nghĩ, qua một hồi lâu mới hơi phấn chấn lại.

Nhìn tường chắn sương trắng cách đó không xa và năm vòng tròn đã dần biến mất trên bầu trời.

Tôn Kỳ cắn răng, bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Sau khi nhắm mắt tu hành không lâu, hai mắt Tôn Kỳ lại mở ra lần nữa.

Hắn nhạy bén nhận ra được, linh khí trong thiên địa...

Không giống như lúc trước.

Tôn Kỳ vươn tay cố gắng chạm đến bầu trời.

Không hề cố ý khống chế đi hấp thụ, linh khí xung quanh đã không kịp chờ đợi chen chúc tràn vào trong thân thể hắn.

Loại cảm giác này...

Tôn Kỳ rất lâu chưa được thể nghiệm.

Giống như đại thụ che trời đè trên người bị đạp đổ, Tôn Kỳ cảm nhận được sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Ha ha ha...'

Sau khi ngây ra một hồi, trong mắt Tôn Kỳ dần lộ ra một tia dữ tợn.

"Quả nhiên gia tộc gì đó, thân nhân gì đó đều là phiền toái!" "Nghịch diễn càn khôn, càn khôn nghịch diễn, phần cuối đạo này chính là vạn cổ độc nhất!"

"Ta là Tôn gia! Tôn gia là tai"

"Một nhà hưng thịnh, quy về một người..."

Nửa đời trước đều sống dưới cái bóng của gia tộc, bây giờ trời quỷ thân xui khiến, thân quyến đều chết sạch. Tôn Kỳ lại không cảm nhận được bao nhiêu bi thương, trái lại cảm thấy đời này vui sướng chưa từng có.

Hắn thậm chí mơ hồ nhận ra được, theo cái chết của huyết mạch còn lại của Tôn gia, vận thế tổng thể của Tôn gia lại không hề trực tiếp tan đi, biến mất. Mà là châm chậm hội tụ trên người hắn.

"Cho ta mười năm, không, năm năm, ta không chỉ có thể trở về như lúc ban đầu, thậm chí còn có thể thành tựu cảnh giới Hợp Đạo...' Tương lai tốt đẹp trực giác mãnh liệt dự báo làm cho thân thể Tôn Kỳ bởi vì hưng phấn mà run rẩy. Thậm chí khiến hắn muốn cất tiếng cười to.

Nhưng lại một mũi tên màu trắng bạc gào thét lướt qua đỉnh đầu lại làm sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, sợ run cả người.

"Thiên tôn tại thượng! Chẳng lẽ thật sự là tu sĩ bên ngoài Huyền Hoàng giới đánh tới rồi..."

Tôn Kỳ rụt đầu, lại nhìn tường chắn sương trắng cách đó không xa, ngay lập tức cắn răng chủ động tăng nhanh hấp thu linh khí.

"Châu Thiên Linh này không thể ở nữa. Phải đi nhanh thôi..."

"Chỉ tiếc đám phiền toái kia đều bị xúc tu bắt đi, muốn vượt qua tường chắn sương trắng, vẫn phải dựa vào chính ta."

Tôn Kỳ tán công trùng tu tiến độ tu hành cực nhanh, chỉ qua thời gian một ly trà đã lại trở về cảnh giới Luyện Khí viên mãn.

Đạo tặc không ngừng bay qua trên bầu trời càng ngày càng nhiều, trong lòng Tôn Kỳ cũng càng thêm gấp gáp.

"Có thể khống chế pháp khí phi độn rồi, đến nơi an toàn trước lại nói."
Bình Luận (0)
Comment